Hãy viết 1 bài văn tả lại người thân yêu và gàn gũi nhất với mình (ông,bà,ba,mẹ,chị,em)có sở thích của người đó và kĩ niệm của mình với người đó
Giúp mình vs ạ
Hãy viết 1 bài văn tả lại người thân yêu và gàn gũi nhất với mình (ông,bà,ba,mẹ,chị,em)có sở thích của người đó và kĩ niệm của mình với người đó
Giúp mình vs ạ
Dàn bài:
1. Mở bài: dẫn dắt vấn đề
2. Thân bài:
– Tả ngoại hình:
+ Dáng người: dong dỏng cao
+ Mái tóc: uốn cụp gọn gàng
+ Đôi mắt: to tròn
+ Nụ cười: luôn nở trên môi
+ Bàn tay: thon dài
– Tả hoạt động, tính cách:
+ Mẹ luôn lo chu toàn cho gia đình
+ Sở thích của mẹ là được chăm lo cho gia đình
+ Mẹ luôn dạy tôi những điều hay lẽ phải
– Kỉ niệm đáng nhớ giữa tôi và mẹ: lúc tôi ốm, mẹ hết lòng chăm lo
3. Kết bài: tình cảm của tôi với mẹ, lời tự hứa cố gắng
Bài văn hoàn chỉnh:
Bersot từng nói rằng: “Trong vũ trụ có lắm kỳ quan, nhưng kỳ quan đẹp nhất là trái tim người mẹ”. Điều này quả là đúng đắn. Cao cả thay tấm lòng người mẹ! Kì diệu thay trái tim người mẹ! Mẹ chính là người thân yêu nhất và giữ vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người.
Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ đẹp nhất thế giới. Mẹ năm nay… tuổi. Dáng người mẹ dong dỏng cao. Mẹ có mái tóc ngắn ngang vai và được uốn cụp gọn gàng. Mái tóc ấy lúc nào cũng thoang thoảng mùi bồ kết, mùi hương bưởi. Đôi mắt mẹ to tròn, ở đuôi mắt đã bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn. Những nếp nhăn đó là dấu hiệu của thời gian trôi qua đời người, là minh chứng của những nhọc nhằn, vất vả mẹ đã trải qua. Đôi mắt mẹ luôn ánh lên niềm hạnh phúc mỗi khi em làm mẹ vui lòng. Nhưng đôi mắt ấy cũng đượm buồn và tràn đầy sự thất vọng khi tôi làm điều gì có lỗi. Đôi môi mẹ luôn nở nụ cười dù cho cuộc đời có khó khăn đến đâu. Đôi tay mẹ thon dài và được cắt tỉa gọn gàng.
Công việc của mẹ rất bận, mẹ thường phải đi sớm về khuya. Thế nhưng mẹ luôn sắp xếp chu toàn mọi thứ. Buổi sáng mẹ là người thức dậy sớm nhất và chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Có những hôm tối muộn mẹ mới xong việc, về đến nhà mẹ lại lao vào dọn dẹp nhà cửa. Mẹ luôn nhớ được thói quen và sở thích của từng thành viên trong gia đình. Mẹ luôn vậy, luôn cố gắng vun vén cho gia đình. Sở thích của mẹ chính là được chăm lo cho cả nhà.
Mẹ là người thầy đầu tiên trong cuộc đời tôi. Mẹ luôn dạy tôi rằng: “Trước khi trở thành một người tài giỏi, con hãy là một người tử tế”. Mẹ luôn chỉ bảo tôi những điều hay lẽ phải, luôn hướng tôi đến việc sống chân, sống thiện. Những lời dạy ấy sao mà sâu lắng đến vậy! Tôi tin rằng những bài học của mẹ sẽ là hành trang để tôi vững bước vào đời.
Có lẽ kỉ niệm đáng nhớ nhất giữa tôi và mẹ là những lần tôi ốm. Tính tôi vốn ham chơi, có mấy lần mải mê tắm mưa với lũ bạn nên bị ốm. Những lần tôi ốm, mẹ đều phải nghỉ làm ở nhà để chăm sóc tôi. Trong cơn sốt mê man, tôi thấy mẹ vẫn ngồi cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, ân cần hỏi han. Đã có biết bao đêm mẹ phải thức trắng để lo cho tôi. Những lúc ấy, tôi thấy thương mẹ vô cùng.
Công lao của mẹ là trời, là bể. Vậy mà có bao giờ mẹ kể công? Nếu có ai đó hỏi trên đời này, công việc gì vất vả nhất, chắc chắn tôi sẽ trả lời đó là công việc làm mẹ. Mẹ chưa từng có phút giây nào được nghỉ ngơi, mẹ luôn tất bật lo toan cho đứa con của mình. Tôi tự hứa với bản thân phải thật nỗ lực học tập, rèn luyện để không phụ lòng mong mỏi của mẹ.
Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào…” – Câu hát ấy đã ngấm mãi trong em không bao giờ phai nhạt! Mỗi người ai cũng có người để mến mộ và tự hào, với em đó là mẹ của em. Mẹ của em rất tuyệt vời! Mẹ em là chỗ dựa vững chắc, là nơi em san sẻ niềm vui, nỗi buồn. Mẹ cho em cuộc đời hôm nay và mai sau.
Mẹ em đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng trông mẹ vẫn còn trẻ. Dáng người mẹ không cao nhưng cân đối. Mái tóc mẹ uốn cao ôm gọn lấy khuôn mặt tròn trĩnh, phúc hậu, tạo cho mẹ một vẻ đẹp dịu hiền, dễ mến. Nổi bật trên khuôn mặt mẹ là đôi mắt to, đen láy, luôn ánh lên cái nhìn ấm áp và trìu mến.
Mỗi khi cười, mẹ em để lộ hàm răng trắng, đều, trông rất duyên. Mẹ em ăn mặc rất giản dị nhưng không kém phần lịch sự. Mỗi khi đi làm, thường là bộ váy màu xanh dương có điểm hoa văn hay bộ đồ tây màu trắng trang nhã. Còn lúc ở nhà, với đồ bộ gọn gàng trông cũng rất duyên dáng.
Mẹ em rất yêu thương gia đình và hết lòng chăm sóc, dạy dỗ con cái. Dù công việc ở cơ quan bận rộn nhưng mẹ đều dành thời gian cho gia đình, cho việc học hành của em. Những lần, em mắc khuyết điểm, mẹ không mắng nhiếc, đánh đập mà nhẹ nhàng chỉ bảo, nhắc nhở, chỉ ra chỗ sai để em khắc phục, sửa lỗi.
Mẹ vui mừng, hạnh phúc khi em đạt kết quả cao trong học tập. Em còn nhớ, có lần, em không nghe lời mẹ chạy chơi ngoài nắng, đến tối thì sốt cao. Em ngất đi cho đến gần sáng mới tỉnh lại. Thật bất ngờ, mẹ em vẫn ngồi đó. Mẹ đã thức thâu đêm để chăm sóc em nên khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi, lo âu. Mẹ âu yếm sờ tay lên trán em, rồi đặt tay em trong tay mẹ. Em thấy người ấm lên còn bệnh thì bớt đi nhiều.
Đối với đồng nghiệp, mẹ được mọi người tin yêu và mến phục. Với hàng xóm, mẹ luôn vui vẻ và sẵn sàng giúp đỡ nên ai ai cũng yêu quý. Mỗi lần nhắc đến mẹ, lòng em lại dạt dào những tình cảm thiêng liêng nhất. Em thầm nhủ: “Mình phải cố gắng học thật giỏi và không ngừng rèn luyện để trở thành người có ích cho xã hội”. Đó cũng là nguyện vọng lớn lao nhất mà hằng ngày mẹ vẫn thường nhắn nhủ và khuyên bảo em.