Hãy viết 1 bài văn về kỉ niệm sâu sắc của em về thầy cô và mái trường
0 bình luận về “Hãy viết 1 bài văn về kỉ niệm sâu sắc của em về thầy cô và mái trường”
TUI ĐÃ LÀM BÀI KIỂU NHƯ NÀY NÊN ĐỪNG BC NHAAAAAAAAAA
Thời học sinh chúng ta thường gắn với thầy cô giáo – những người lái đò tận tụy chỉ bảo chúng ta nên người. Ngày 20-11- ngày có ý nghĩa với những người lái đò ây và cũng là ngày để học sinh chúng ta bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với thầy cô.
Lớp chúng tôi lên kế hoạch để tạo bất ngờ cho cô. Chúng tôi âm thầm trích quỹ lớp mua hoa, quà tặng cô. Một nhóm múa được thành lập. Mấy bạn nữ khéo tay tụm lại gói quà , làm báo tường . Trong lớp tôi được 2 đứa giỏi văn : Đứa giỏi viết văn thì được phân công viết một bài thuyết trình . Đứa còn lại giỏi thơ thì sáng tác thơ tặng thầy cô. Mấy baonj con trai thì làm mô hình 20-11. Tất cả mọi việc đều diễn ra âm thầm trong sự chỉ đạo của nhỏ lớp trưởng (tôi) .
Đến ngày 20-11 , chúng tôi lần lượt trình diễn các tác phẩm và đều đạt giả nhât. Chúng tôi vui lắm. Đặc biệt là thơ và văn thuyết trình , chúng tôi đọc xong cả trường vang rộn tiếng vỗ tay của các bạn học sinh cùng các thầy cô giáo. Cô giáo tôi đã khóc , cô ôm chúng tôi vào lòng và nói : “ Cảm ơn các em , trò yêu của cô , các em làm tốt lắm !”
Với cuộc đời mỗi người, quãng đời học sinh là tuyệt vời, trong sáng và đẹp đẽ nhất. Quãng thời gian quý báu ấy của chúng ta gắn bó với biết bao ngôi trường yêu dấu. Có người yêu ngôi trường cấp ba, có người lại nhớ đến mái trường mầm non. Nhưng với tôi, hơn tất cả, tôi yêu nhất mái trường tiểu học– nơi tôi từng học – đơn giản bởi chính nơi đây tôi đã lưu giữ được nhiều kỉ niệm đẹp đẽ, cảm xúc thiêng liêng nhất Ngôi trường mang tên vị anh hùng Trần Quốc Toản – vị anh hùng trẻ tuổi đi vào lịch sử với lòng dũng cảm và tinh thần yêu nước, dám hi sinh mạng sống vì dân tộc của mình.Tôi nhớ lắm cái khung cảnh thân thương, gần gũi của ngôi trường này. Nhớ cái màu vàng ươm của những chiếc lá rơi lả phả theo cơn gió mang cùng với cảm giác bỡ ngỡ, rụt rè đứng nép bên mẹ ngày tựu trường đầu tiên, nhớ cái trò cảnh sát bắt cướp đuổi nhau chạy ướt đẫm mồ hôi dưới bóng râm cây đa mát rượi. Nhớ những nét vẽ bậy lên bàn, lên ghế của những tâm hồn ngây thơ, tinh nghịch ấy hay cái màu đỏ rực rỡ của hoa phượng vỹ cuốn theo sự lưu luyến, tiếc nuối trong ngày chia tay ngôi trường thân yêu năm cuối cấp.
Nơi đây đã lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho chúng tôi bao bài học, kiến thức quý giá. Đối với tôi và có lẽ là với tất cả học sinh trên thế gian này, họ như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Còn những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả như những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt trìu mến của thầy cô, nụ cười hồn nhiên của bạn bè, tôi lại thấy lòng như ấm áp hơn. Và tôi biết rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi, mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.
Vào ngày chia tay, tâm trạng các bạn ai cũng tỏ ra vẻ vui tươi, phấn khởi nhưng trong lòng thì lại có một cảm giác lâng lâng khó tả. Vui vẻ, phấn khởi vì biết rằng mình sắp được nghỉ hè thoải mái, được vui chơi thỏa thích mà không cần bận tâm đến những bài học thuộc lòng, bài tập về nhà cô giao như mọi ngày nữa. Nhưng lòng lại mang cảm xúc luyến tiếc vì các bạn biết rằng họ đâu còn quay lại ngôi trường thân thuộc đó như mọi năm trước, đâu còn học tại nơi mà họ đã dành bao nhiêu thời gian, kỉ niệm mà phải bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới cùng với ngôi trường mới , thầy cô, bạn bè mới. Và những thứ đã từng rất xa lạ với các bạn như cái gốc đa rợp bóng mát sân trường, cái bàn cái ghế xin xắn đã trải qua bao thế hệ học sinh và những người thầy cô giáo đầu tiên, những tình bạn trong sáng, ngây thơ đầu tiên trong đời mình đã sắp trở thành những hoài niệm, những kí ức khó phai. Tôi hiểu rõ điều đó vì chính tôi cũng đã từng có những cảm xúc như thế trong ngày chia tay mái trường này.
Và bạn ơi, tôi biết mỗi ai trong chúng ta ai cũng đã từng có một ngôi trường chứa chan cảm xúc hồn nhiên với bao kỉ niệm như thế! Tôi cũng vậy, tôi có một thời gian vô cùng vui vẻ, ý nghĩa dưới mái trường tiểu học Trần Quốc Toản này. Một khoảng thời gian không bao giờ quên với những lần quên không làm bài tập bị thầy cô phạt, những lần đùa nghịch quậy phá quá mức khiến cho thầy cô phải khổ sở với chúng tôi. Thời gian thì cứ trôi, trôi mãi chẳng chờ đợi một ai, khoảng thời gian năm năm tiểu học trôi qua nhanh như chớp mắt và rồi mỗi chúng ta cũng sẽ đến lúc nói lời tạm biệt mái trường tiểu học nơi đây để đến với những cuộc sống mới, môi trường học mới nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ quên những ngày tháng tràn ngập kỉ niệm đẹp đẽ này. Dù có đi đâu thì ngôi trường này vẫn chiếm trọn vị trí cao nhất trong tôi – Ngôi trường tiểu học Trần Quốc Toản thân yêu!
TUI ĐÃ LÀM BÀI KIỂU NHƯ NÀY NÊN ĐỪNG BC NHAAAAAAAAAA
Thời học sinh chúng ta thường gắn với thầy cô giáo – những người lái đò tận tụy chỉ bảo chúng ta nên người. Ngày 20-11- ngày có ý nghĩa với những người lái đò ây và cũng là ngày để học sinh chúng ta bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với thầy cô.
Lớp chúng tôi lên kế hoạch để tạo bất ngờ cho cô. Chúng tôi âm thầm trích quỹ lớp mua hoa, quà tặng cô. Một nhóm múa được thành lập. Mấy bạn nữ khéo tay tụm lại gói quà , làm báo tường . Trong lớp tôi được 2 đứa giỏi văn : Đứa giỏi viết văn thì được phân công viết một bài thuyết trình . Đứa còn lại giỏi thơ thì sáng tác thơ tặng thầy cô. Mấy baonj con trai thì làm mô hình 20-11. Tất cả mọi việc đều diễn ra âm thầm trong sự chỉ đạo của nhỏ lớp trưởng (tôi) .
Đến ngày 20-11 , chúng tôi lần lượt trình diễn các tác phẩm và đều đạt giả nhât. Chúng tôi vui lắm. Đặc biệt là thơ và văn thuyết trình , chúng tôi đọc xong cả trường vang rộn tiếng vỗ tay của các bạn học sinh cùng các thầy cô giáo. Cô giáo tôi đã khóc , cô ôm chúng tôi vào lòng và nói : “ Cảm ơn các em , trò yêu của cô , các em làm tốt lắm !”
Đó là ngày 20 -11 ý nghĩa với tôi nhất.
Với cuộc đời mỗi người, quãng đời học sinh là tuyệt vời, trong sáng và đẹp đẽ nhất. Quãng thời gian quý báu ấy của chúng ta gắn bó với biết bao ngôi trường yêu dấu. Có người yêu ngôi trường cấp ba, có người lại nhớ đến mái trường mầm non. Nhưng với tôi, hơn tất cả, tôi yêu nhất mái trường tiểu học– nơi tôi từng học – đơn giản bởi chính nơi đây tôi đã lưu giữ được nhiều kỉ niệm đẹp đẽ, cảm xúc thiêng liêng nhất
Ngôi trường mang tên vị anh hùng Trần Quốc Toản – vị anh hùng trẻ tuổi đi vào lịch sử với lòng dũng cảm và tinh thần yêu nước, dám hi sinh mạng sống vì dân tộc của mình.Tôi nhớ lắm cái khung cảnh thân thương, gần gũi của ngôi trường này. Nhớ cái màu vàng ươm của những chiếc lá rơi lả phả theo cơn gió mang cùng với cảm giác bỡ ngỡ, rụt rè đứng nép bên mẹ ngày tựu trường đầu tiên, nhớ cái trò cảnh sát bắt cướp đuổi nhau chạy ướt đẫm mồ hôi dưới bóng râm cây đa mát rượi. Nhớ những nét vẽ bậy lên bàn, lên ghế của những tâm hồn ngây thơ, tinh nghịch ấy hay cái màu đỏ rực rỡ của hoa phượng vỹ cuốn theo sự lưu luyến, tiếc nuối trong ngày chia tay ngôi trường thân yêu năm cuối cấp.
Nơi đây đã lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho chúng tôi bao bài học, kiến thức quý giá. Đối với tôi và có lẽ là với tất cả học sinh trên thế gian này, họ như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Còn những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả như những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt trìu mến của thầy cô, nụ cười hồn nhiên của bạn bè, tôi lại thấy lòng như ấm áp hơn. Và tôi biết rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi, mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.
Vào ngày chia tay, tâm trạng các bạn ai cũng tỏ ra vẻ vui tươi, phấn khởi nhưng trong lòng thì lại có một cảm giác lâng lâng khó tả. Vui vẻ, phấn khởi vì biết rằng mình sắp được nghỉ hè thoải mái, được vui chơi thỏa thích mà không cần bận tâm đến những bài học thuộc lòng, bài tập về nhà cô giao như mọi ngày nữa. Nhưng lòng lại mang cảm xúc luyến tiếc vì các bạn biết rằng họ đâu còn quay lại ngôi trường thân thuộc đó như mọi năm trước, đâu còn học tại nơi mà họ đã dành bao nhiêu thời gian, kỉ niệm mà phải bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới cùng với ngôi trường mới , thầy cô, bạn bè mới. Và những thứ đã từng rất xa lạ với các bạn như cái gốc đa rợp bóng mát sân trường, cái bàn cái ghế xin xắn đã trải qua bao thế hệ học sinh và những người thầy cô giáo đầu tiên, những tình bạn trong sáng, ngây thơ đầu tiên trong đời mình đã sắp trở thành những hoài niệm, những kí ức khó phai. Tôi hiểu rõ điều đó vì chính tôi cũng đã từng có những cảm xúc như thế trong ngày chia tay mái trường này.
Và bạn ơi, tôi biết mỗi ai trong chúng ta ai cũng đã từng có một ngôi trường chứa chan cảm xúc hồn nhiên với bao kỉ niệm như thế! Tôi cũng vậy, tôi có một thời gian vô cùng vui vẻ, ý nghĩa dưới mái trường tiểu học Trần Quốc Toản này. Một khoảng thời gian không bao giờ quên với những lần quên không làm bài tập bị thầy cô phạt, những lần đùa nghịch quậy phá quá mức khiến cho thầy cô phải khổ sở với chúng tôi. Thời gian thì cứ trôi, trôi mãi chẳng chờ đợi một ai, khoảng thời gian năm năm tiểu học trôi qua nhanh như chớp mắt và rồi mỗi chúng ta cũng sẽ đến lúc nói lời tạm biệt mái trường tiểu học nơi đây để đến với những cuộc sống mới, môi trường học mới nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ quên những ngày tháng tràn ngập kỉ niệm đẹp đẽ này. Dù có đi đâu thì ngôi trường này vẫn chiếm trọn vị trí cao nhất trong tôi – Ngôi trường tiểu học Trần Quốc Toản thân yêu!