Hãy viết 1 đoạn văn khoảng 200 chữ kể về sự kiện đáng nhớ nhất của em (sử dụng yếu tố miêu tả)
0 bình luận về “Hãy viết 1 đoạn văn khoảng 200 chữ kể về sự kiện đáng nhớ nhất của em (sử dụng yếu tố miêu tả)”
Chúng ta chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ và bản thân tôi cũng vậy. Có lẽ kỉ niệm đáng nhớ nhất của tôi đó là hồi hè được bố mẹ đưa đi chơi ở Vịnh Hạ Long. Đó là một ngày nắng đẹp, thời tiết thật dễ chịu. Cả nhà tôi cùng vi vu trên chiếc xe ô tô với rất nhiều hành lí cho chuyến đi chơi biển. Tôi và em tôi ai cũng háo hức chờ mong đến nơi. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã có mặt ở Hạ Long. Ở đây, không khí thật trong lành và dễ chịu khác hẳn với khói bụi ở thành phố ồn ào. Vẻ đẹp của vịnh Hạ Long khiến ai nấy cũng phải trầm trồ. Từ trên cao nhìn xuống, vịnh Hạ Long như một bức tranh thiên nhiên sống động. Tôi đi tắm biển ở Bãi Cháy nằm theo bờ vịnh Hạ Long đây là nơi tôi thích nhất. Đến đây, tôi vô cùng thích thú cùng làn gió biển lồng lộng. Sóng biển thổi vào khiến người ta có cảm giác thật dễ chịu. Sau khi tắm biển, chúng tôi tận hưởng những trái dừa tươi ngay trên bờ và ngắm cảnh Bãi Cháy. Đó là một khu du lịch, không chỉ có những khách du lịch trong nước mà còn rất nhiều khách du lịch nước ngoài. Mọi người thích thú với Vịnh Hạ Long bởi vì ở đây không chỉ có biển đẹp mà còn có khu vui chơi rất hay. Đó là chuyến đi rất đáng nhớ với tôi nhờ chuyến đi ấy cả gia đình tôi có thêm nhiều kỉ niệm hơn. Chuyến đi ấy sẽ là kỉ niệm đẹp trong tôi.
Tôi có một tuổi thơ đáng nhớ với rất nhiều kỷ niệm. Một trong những kỷ niệm mà tôi nhớ nhất là lần đầu tiên tôi được mời đến dự tiệc sinh nhật. Lúc đó tôi là một cô bé 6 tuổi và tôi có một người bạn thân tên là Vân. Chúng tôi rất thân thiết và dường như không thể sống thiếu nhau cho đến hôm sinh nhật của cô ấy. Đó là một buổi sáng đẹp trời khi Vân mời tôi đến bữa tiệc sinh nhật của cô ấy và không hề biết rằng bữa tiệc sẽ tuyệt ra sao nếu cô ấy không mời tôi đến. Tôi rất vui và quyết định làm bạn thân của mình ngạc nhiên bằng cách tặng cho cô ấy một con cún con. Vân không thích chó hay bất kì loài động vật nào nhưng tôi đã quên mất điều đó. Tôi rất tự tin tặng cho cô ấy món quà vào hôm sinh nhật và ngay lập tức nhận ra rằng cô ấy không thích con chó mà tôi đích thân chọn mua 3 ngày trước. Trong khi bữa tiệc diễn ra, tôi đứng ở góc phòng và quan sát cô ấy yêu quý những món quà bình thường như gấu bông, búp bê hoặc hộp màu đến bao nhiêu. Tôi cảm thấy rất thất vọng nhưng đó vẫn chưa phải là điều tệ nhất. Khoảng 20 phút sau, bố của Vân ra hiệu đã đến giờ mang bánh kem ra. Đó là chiếc bánh kem to nhất mà tôi từng thấy. Đèn tắt. Ngay khi nó bật sáng trở lại thì ai đó la lớn “Con chó ngồi trên bánh kem rồi kìa”. Mọi người rất ngạc nhiên và họ nhận ra đó là con chó con của tôi. Họ nhìn con chó con rồi nhìn sang tôi. Tôi lước nhìn Vân. Cô ấy không nói gì cả và gần như sắp khóc. Tôi rất bối rối và xấu hổ. Tôi ôm lấy con chó, xin lỗi Vân và chạy thật nhanh khỏi bữa tiệc. Không thể tin nổi là tôi vừa mới phá tan nát chiếc bánh sinh nhật của bạn thân chỉ vì một quyết định ngu ngốc. Tôi đã học được rằng không bao giờ mang theo bất kì một động vật nào với mình tới các bữa tiệc, đặc biệt là tiệc sinh nhật bạn thân. Đó là một kỷ niệm mà tôi không bao giờ có thể quên được trong suốt phần đời còn lại. May mắn thay Vân đã tha thứ cho tôi và cho đến bây giờ chúng tôi vẫn là bạn bè. Cô ấy hay nhắc tôi về chuyện xảy ra ở bữa tiệc sinh nhật lần thứ 6 ấy và chúng tôi cùng cười to.
Chúng ta chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ và bản thân tôi cũng vậy. Có lẽ kỉ niệm đáng nhớ nhất của tôi đó là hồi hè được bố mẹ đưa đi chơi ở Vịnh Hạ Long. Đó là một ngày nắng đẹp, thời tiết thật dễ chịu. Cả nhà tôi cùng vi vu trên chiếc xe ô tô với rất nhiều hành lí cho chuyến đi chơi biển. Tôi và em tôi ai cũng háo hức chờ mong đến nơi. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã có mặt ở Hạ Long. Ở đây, không khí thật trong lành và dễ chịu khác hẳn với khói bụi ở thành phố ồn ào. Vẻ đẹp của vịnh Hạ Long khiến ai nấy cũng phải trầm trồ. Từ trên cao nhìn xuống, vịnh Hạ Long như một bức tranh thiên nhiên sống động. Tôi đi tắm biển ở Bãi Cháy nằm theo bờ vịnh Hạ Long đây là nơi tôi thích nhất. Đến đây, tôi vô cùng thích thú cùng làn gió biển lồng lộng. Sóng biển thổi vào khiến người ta có cảm giác thật dễ chịu. Sau khi tắm biển, chúng tôi tận hưởng những trái dừa tươi ngay trên bờ và ngắm cảnh Bãi Cháy. Đó là một khu du lịch, không chỉ có những khách du lịch trong nước mà còn rất nhiều khách du lịch nước ngoài. Mọi người thích thú với Vịnh Hạ Long bởi vì ở đây không chỉ có biển đẹp mà còn có khu vui chơi rất hay. Đó là chuyến đi rất đáng nhớ với tôi nhờ chuyến đi ấy cả gia đình tôi có thêm nhiều kỉ niệm hơn. Chuyến đi ấy sẽ là kỉ niệm đẹp trong tôi.
Tôi có một tuổi thơ đáng nhớ với rất nhiều kỷ niệm. Một trong những kỷ niệm mà tôi nhớ nhất là lần đầu tiên tôi được mời đến dự tiệc sinh nhật. Lúc đó tôi là một cô bé 6 tuổi và tôi có một người bạn thân tên là Vân. Chúng tôi rất thân thiết và dường như không thể sống thiếu nhau cho đến hôm sinh nhật của cô ấy. Đó là một buổi sáng đẹp trời khi Vân mời tôi đến bữa tiệc sinh nhật của cô ấy và không hề biết rằng bữa tiệc sẽ tuyệt ra sao nếu cô ấy không mời tôi đến. Tôi rất vui và quyết định làm bạn thân của mình ngạc nhiên bằng cách tặng cho cô ấy một con cún con. Vân không thích chó hay bất kì loài động vật nào nhưng tôi đã quên mất điều đó. Tôi rất tự tin tặng cho cô ấy món quà vào hôm sinh nhật và ngay lập tức nhận ra rằng cô ấy không thích con chó mà tôi đích thân chọn mua 3 ngày trước. Trong khi bữa tiệc diễn ra, tôi đứng ở góc phòng và quan sát cô ấy yêu quý những món quà bình thường như gấu bông, búp bê hoặc hộp màu đến bao nhiêu. Tôi cảm thấy rất thất vọng nhưng đó vẫn chưa phải là điều tệ nhất. Khoảng 20 phút sau, bố của Vân ra hiệu đã đến giờ mang bánh kem ra. Đó là chiếc bánh kem to nhất mà tôi từng thấy. Đèn tắt. Ngay khi nó bật sáng trở lại thì ai đó la lớn “Con chó ngồi trên bánh kem rồi kìa”. Mọi người rất ngạc nhiên và họ nhận ra đó là con chó con của tôi. Họ nhìn con chó con rồi nhìn sang tôi. Tôi lước nhìn Vân. Cô ấy không nói gì cả và gần như sắp khóc. Tôi rất bối rối và xấu hổ. Tôi ôm lấy con chó, xin lỗi Vân và chạy thật nhanh khỏi bữa tiệc. Không thể tin nổi là tôi vừa mới phá tan nát chiếc bánh sinh nhật của bạn thân chỉ vì một quyết định ngu ngốc. Tôi đã học được rằng không bao giờ mang theo bất kì một động vật nào với mình tới các bữa tiệc, đặc biệt là tiệc sinh nhật bạn thân. Đó là một kỷ niệm mà tôi không bao giờ có thể quên được trong suốt phần đời còn lại. May mắn thay Vân đã tha thứ cho tôi và cho đến bây giờ chúng tôi vẫn là bạn bè. Cô ấy hay nhắc tôi về chuyện xảy ra ở bữa tiệc sinh nhật lần thứ 6 ấy và chúng tôi cùng cười to.