Hãy viết đoạn văn kể lại ngắn gọn một sự việc em lỡ gây ra khiến bố mẹ buồn phiền.
0 bình luận về “Hãy viết đoạn văn kể lại ngắn gọn một sự việc em lỡ gây ra khiến bố mẹ buồn phiền.”
Đã rất nhiều năm trôi qua nhưng em không bao giờ quên đi sai lầm của bản thân vào năm lớp 3 khiến bố mẹ phiền lòng. Đó là câu chuyện về một lần lấy tiền của mẹ mà không xin phép để mua ảnh của thần tượng. Em không bao giờ dám nghĩ sự liều lĩnh lại làm em trở nên ngu ngốc, bất chấp. Bình thường mẹ để tiền mua thức ăn trong ngăn tủ. Em cũng được phép lấy tiền đó để mua thức ăn. Nhưng trong lần đó, vì quá mê đắm dàn diễn viên trong bộ phim Vườn sao băng mà em đã bất chấp lấy đi số tiền 5000 trong lượng tiền mua thức ăn đấy. Em đã nghĩ mình làm rất kín kẽ, em đã nghĩ mình rất giỏi vì có hình thần tượng trong tay để khoe với bạn bè. Nhưng khi nhìn thấy bố mẹ đi làm vất vả, thấy mẹ ân cần hỏi han, thấy bố chăm lo chu đáo. EM ân hận quá. Khi mẹ hỏi tiền tiêu những gì, chột dạ nên em đã nói dối là đánh mất. Có lẽ, bố mẹ đã rất thất vọng vì em. Vì sau đó, mẹ đã nhìn thấy đống ảnh thần tượng em để trên mặt bàn mà chưa kịp cất. Mẹ không nói gì, bố không nói gì và em lại càng không. Nhưng em hiểu cái im lặng ấy có nghĩa là gì. Thứ đáng sợ nhất mà con người đánh mất đi chính là niềm tin. Và có lẽ, câu chuyện ấy sẽ luôn ở đây và thức tỉnh em.
Trong những năm tháng quá khứ, một trong những sự việc mà khiến cho em day dứt đến tận bây giờ đó là một sự việc mà em đã làm cho bố mẹ buồn phiền. Đó là lần duy nhất và cuối cùng em nói dối bố mẹ. Vì từ lần đó, em đã hiểu được mình đã làm cho bố mẹ thấy buồn đến mức nào.
Buổi chiều hôm đó, em đang ở nhà để làm toàn bộ bài tập về nhà thầy cô giáo giao cho. Mẹ em đã dặn đi dặn lại là phải làm cho xong bài tập vì em sắp phải thi hết cấp. Mẹ lo lắng cho em rất nhiều. Trong đợt ôn thi đó, đã có hôm mẹ còn phải nghỉ làm ở nhà để lo cơm nước, ăn uống cho em ôn thi và làm bài tập thật tốt. Thế nhưng, hôm ấy em ở nhà một mình, đám bạn của em lại qua sang rủ em đi chơi. Lúc đầu em cũng nhất định từ chối vì chưa làm xong bài tập nhưng vì đám bạn rủ mãi và em cũng thực sự muốn đi chơi quá nên em đã quyết định nói dối mẹ để đi chơi. Em gọi điện thoại cho mẹ bảo là con đã làm xong bài tập rồi để mẹ cho em đi chơi. Mẹ tin em và để em đi chơi. Chiều hôm đó em đã có một buổi đi chơi thực sự vui vẻ. Nhưng đến tối, thì mẹ phát hiện ra em đã nói dối và em chưa làm xong bài tập. Khoảnh khắc ấy mẹ đã rất tức giận nhưng mẹ lại không đánh em mà chỉ mắng em và khóc rất nhiều. Lúc ấy em thực sự rất sợ, nhưng em lại không sợ việc mình bị đánh mắng mà em sợ mẹ buồn và thất vọng vì em. Mẹ đã mắng em và cấm em không được ra ngoài một tuần. Lúc đó em buồn lắm, em không buồn vì không được đi chơi mà em buồn vì em đã trót làm cho mẹ buồn đến nhường nào. Sau lần đó, em đã tự hứa tuyệt đối không làm cho mẹ buồn phiền một lần nào nữa.
Đó là câu chuyện cũng đánh dấu cho sự trưởng thành của em. Từ sau lần đó, em đã hiểu được việc mình làm cho bố mẹ buồn tai hại đến mức nào. Em đã hứa không bao giờ làm cho bố mẹ buồn phiền về mình một lần nào nữa.
Hơi dài nhg bn thấy ko đc chỗ nào thì lược bớt nhé
Đã rất nhiều năm trôi qua nhưng em không bao giờ quên đi sai lầm của bản thân vào năm lớp 3 khiến bố mẹ phiền lòng. Đó là câu chuyện về một lần lấy tiền của mẹ mà không xin phép để mua ảnh của thần tượng. Em không bao giờ dám nghĩ sự liều lĩnh lại làm em trở nên ngu ngốc, bất chấp. Bình thường mẹ để tiền mua thức ăn trong ngăn tủ. Em cũng được phép lấy tiền đó để mua thức ăn. Nhưng trong lần đó, vì quá mê đắm dàn diễn viên trong bộ phim Vườn sao băng mà em đã bất chấp lấy đi số tiền 5000 trong lượng tiền mua thức ăn đấy. Em đã nghĩ mình làm rất kín kẽ, em đã nghĩ mình rất giỏi vì có hình thần tượng trong tay để khoe với bạn bè. Nhưng khi nhìn thấy bố mẹ đi làm vất vả, thấy mẹ ân cần hỏi han, thấy bố chăm lo chu đáo. EM ân hận quá. Khi mẹ hỏi tiền tiêu những gì, chột dạ nên em đã nói dối là đánh mất. Có lẽ, bố mẹ đã rất thất vọng vì em. Vì sau đó, mẹ đã nhìn thấy đống ảnh thần tượng em để trên mặt bàn mà chưa kịp cất. Mẹ không nói gì, bố không nói gì và em lại càng không. Nhưng em hiểu cái im lặng ấy có nghĩa là gì. Thứ đáng sợ nhất mà con người đánh mất đi chính là niềm tin. Và có lẽ, câu chuyện ấy sẽ luôn ở đây và thức tỉnh em.
Trong những năm tháng quá khứ, một trong những sự việc mà khiến cho em day dứt đến tận bây giờ đó là một sự việc mà em đã làm cho bố mẹ buồn phiền. Đó là lần duy nhất và cuối cùng em nói dối bố mẹ. Vì từ lần đó, em đã hiểu được mình đã làm cho bố mẹ thấy buồn đến mức nào.
Buổi chiều hôm đó, em đang ở nhà để làm toàn bộ bài tập về nhà thầy cô giáo giao cho. Mẹ em đã dặn đi dặn lại là phải làm cho xong bài tập vì em sắp phải thi hết cấp. Mẹ lo lắng cho em rất nhiều. Trong đợt ôn thi đó, đã có hôm mẹ còn phải nghỉ làm ở nhà để lo cơm nước, ăn uống cho em ôn thi và làm bài tập thật tốt. Thế nhưng, hôm ấy em ở nhà một mình, đám bạn của em lại qua sang rủ em đi chơi. Lúc đầu em cũng nhất định từ chối vì chưa làm xong bài tập nhưng vì đám bạn rủ mãi và em cũng thực sự muốn đi chơi quá nên em đã quyết định nói dối mẹ để đi chơi. Em gọi điện thoại cho mẹ bảo là con đã làm xong bài tập rồi để mẹ cho em đi chơi. Mẹ tin em và để em đi chơi. Chiều hôm đó em đã có một buổi đi chơi thực sự vui vẻ. Nhưng đến tối, thì mẹ phát hiện ra em đã nói dối và em chưa làm xong bài tập. Khoảnh khắc ấy mẹ đã rất tức giận nhưng mẹ lại không đánh em mà chỉ mắng em và khóc rất nhiều. Lúc ấy em thực sự rất sợ, nhưng em lại không sợ việc mình bị đánh mắng mà em sợ mẹ buồn và thất vọng vì em. Mẹ đã mắng em và cấm em không được ra ngoài một tuần. Lúc đó em buồn lắm, em không buồn vì không được đi chơi mà em buồn vì em đã trót làm cho mẹ buồn đến nhường nào. Sau lần đó, em đã tự hứa tuyệt đối không làm cho mẹ buồn phiền một lần nào nữa.
Đó là câu chuyện cũng đánh dấu cho sự trưởng thành của em. Từ sau lần đó, em đã hiểu được việc mình làm cho bố mẹ buồn tai hại đến mức nào. Em đã hứa không bao giờ làm cho bố mẹ buồn phiền về mình một lần nào nữa.
Hơi dài nhg bn thấy ko đc chỗ nào thì lược bớt nhé
cho mik tlhn nhé!!