Hãy viết đoạn văn từ 5 đến 7 câu viết về tình cảm của bé Hồng đối với người mẹ và cái chết của lão hạc
0 bình luận về “Hãy viết đoạn văn từ 5 đến 7 câu viết về tình cảm của bé Hồng đối với người mẹ và cái chết của lão hạc”
* Bé Hồng
Bé Hồng là một cậu bé sống trong hoàn cảnh thiếu thốn tình yêu thương. Cậu luôn luôn nhơ svà dành một tình cảm đẹp cho người mẹ của mình. Sống với người cô luôn cay nghiệt về người mẹ nhưng dường như bé Hồng chẳng quan tâm, không tin và không để ý tới những gì bà cô nói. Hồng luôn khao khát gặp lại mẹ. Khi được gặp lại người mà bé luôn luôn khao khát bé đã rất vui, bé rơi những giọt nước mắt, đó là giọt nước mắt của sự tủi hờn và của sự hạnh phúc.
* Lão Hạc
Cái chết của nhân vật lão Hạc trong truyện ngắn cùng tên của nhà văn Nam Cao đã để lại cho người đọc một niềm thương cảm sâu sắc. Lão đã chọn cái chết khi cuộc sống khổ nhục, bị dồn vào đường cùng. Lão chết vật vã, quằn quại trong đau đớn bằng cách ăn bả chó. Chỉ có bằng cách này lão mới chấm dứt kiếp sống mòn lay lắt, héo úa của mình và giữ lại mảnh vườn cho con trai. Cái chết của lão đã nói lên tình cảnh và số phận của người nông dân trước cách mạng tháng Tám. Đồng thời, là tiếng nói tố cáo hiện thực xã hội thực dân nửa phong kiến đẩy người nông dân nghèo vào cuộc sống tăm tối, tàn tệ.
Không những thương mẹ, Hồng còn hiểu nỗi lòng của mẹ, do đó bé tin thế nào mẹ cũng trở về. Có lẽ chính vì tình thương và niềm tin mãnh hệt ấy nên bé Hồng có sự linh cảm hết sức nhạy bén chính xác. Chỉ cần thoáng qua, bé đã phát hiện ra chính xác mẹ mình. Gặp mẹ, Hồng vui sướng cao độ. Niềm vui sướng ấy như thấm vào da thịt. Nhà văn đã diễn tả trạng thái tình cảm nói trên của chú bé vô cùng thấm thìa và cảm động.
Qua tác phẩm lão hạc mà em đã học, em cảm nhận được cái chết của lão tất cả đều bắt nguồn từ tình thương. Vì lão thương con mình, mà thà chết đói chết nghèo chư tuyệt đối không chịu bán nhà, bán đất mà cứu thân. Vì lão thương con chó của lão mà lão dường như cảm nhận được nó oán trách, nó thất vọng vì lão để rồi dẵn vặt ân hận bản thân, xem bản thân như phản bội lại con vật từng ấy năm gắn bó cùng nhau bên căn nhỏ cô đơn ấy. Và rồi sau tất cả, lão chọn chết đi, chết đi để thoát khói dẵn vặt, chết đi để thoát khỏi cạnh cơ cực và chết đi để không là gánh nặng của ai. Em cảm thấy vô cùng thương xót cho sự ra đi của lão, qua đó cũng phê phán xã hội mục nát, cảm thương cho tình người và số phận bạc bẽo
* Bé Hồng
Bé Hồng là một cậu bé sống trong hoàn cảnh thiếu thốn tình yêu thương. Cậu luôn luôn nhơ svà dành một tình cảm đẹp cho người mẹ của mình. Sống với người cô luôn cay nghiệt về người mẹ nhưng dường như bé Hồng chẳng quan tâm, không tin và không để ý tới những gì bà cô nói. Hồng luôn khao khát gặp lại mẹ. Khi được gặp lại người mà bé luôn luôn khao khát bé đã rất vui, bé rơi những giọt nước mắt, đó là giọt nước mắt của sự tủi hờn và của sự hạnh phúc.
* Lão Hạc
Cái chết của nhân vật lão Hạc trong truyện ngắn cùng tên của nhà văn Nam Cao đã để lại cho người đọc một niềm thương cảm sâu sắc. Lão đã chọn cái chết khi cuộc sống khổ nhục, bị dồn vào đường cùng. Lão chết vật vã, quằn quại trong đau đớn bằng cách ăn bả chó. Chỉ có bằng cách này lão mới chấm dứt kiếp sống mòn lay lắt, héo úa của mình và giữ lại mảnh vườn cho con trai. Cái chết của lão đã nói lên tình cảnh và số phận của người nông dân trước cách mạng tháng Tám. Đồng thời, là tiếng nói tố cáo hiện thực xã hội thực dân nửa phong kiến đẩy người nông dân nghèo vào cuộc sống tăm tối, tàn tệ.
Không những thương mẹ, Hồng còn hiểu nỗi lòng của mẹ, do đó bé tin thế nào mẹ cũng trở về. Có lẽ chính vì tình thương và niềm tin mãnh hệt ấy nên bé Hồng có sự linh cảm hết sức nhạy bén chính xác. Chỉ cần thoáng qua, bé đã phát hiện ra chính xác mẹ mình. Gặp mẹ, Hồng vui sướng cao độ. Niềm vui sướng ấy như thấm vào da thịt. Nhà văn đã diễn tả trạng thái tình cảm nói trên của chú bé vô cùng thấm thìa và cảm động.
Qua tác phẩm lão hạc mà em đã học, em cảm nhận được cái chết của lão tất cả đều bắt nguồn từ tình thương. Vì lão thương con mình, mà thà chết đói chết nghèo chư tuyệt đối không chịu bán nhà, bán đất mà cứu thân. Vì lão thương con chó của lão mà lão dường như cảm nhận được nó oán trách, nó thất vọng vì lão để rồi dẵn vặt ân hận bản thân, xem bản thân như phản bội lại con vật từng ấy năm gắn bó cùng nhau bên căn nhỏ cô đơn ấy. Và rồi sau tất cả, lão chọn chết đi, chết đi để thoát khói dẵn vặt, chết đi để thoát khỏi cạnh cơ cực và chết đi để không là gánh nặng của ai. Em cảm thấy vô cùng thương xót cho sự ra đi của lão, qua đó cũng phê phán xã hội mục nát, cảm thương cho tình người và số phận bạc bẽo