Hoài Thanh nói:” văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có”. Em hãy chứng minh và giải thích ý kiến đó bằng cách nói rõ Bài ca cồn sơn của Nguyễn Trãi đã gây cho ta những tình cảm ta ko có và luyện cho ta những tình cảm sẵn có
“Văn chương gây cho ta nhg t/c ta ko có và luyện cho ta những tình cảm sẵn có”. Vậy “t/c ta chưa có và tình cảm sẵn có” là j. Đó là nhg t/c ta có đc sau quá trình đọc, hiểu và cảm nhận tác phẩm vc. Đọc xong truyện ngắn “Bức tranh của e gái tôi”, nhân vật Kiều Phương đã cho ta lòng vị tha. Khi thưởng thức VB “Sông nc Cà mau” ta thấy yêu thiên nhiên ở vùng đất cực Nam của Tổ Quốc. Hay khi đọc đoạn Dế Mèn trêu cj Cốc đã dẫn đến cái chết thẳm thương cho Dế Choắt, ta lại thấy vô cùng bất bình về tính kiêu căng, tự phụ của Dế Mèn.Hoặc khi soạn VB “Bài ca Côn Sơn” của Nguyễn Trãi, ta đã đc hiểu thêm về tình yêu thiên, gắn bó vs thiên nhiên của tác giả. Thật vậy! Văn chương thực sự đã vun đắp cho ta nhg t/c ta ko có và luyện cho ta những tình cảm sẵn có.
# Học tốt
# Gửi bạn
# Xin CTLHN nếu được
Trước hết ta hiểu văn chương là thành quả của nghệ thuật ngôn từ, được những nhà văn, nhà thơ sử dụng để miêu tả đời sống con người. Văn chương, theo như nhà phê bình văn học Hoài Thanh :”Nguồn gốc cốt yếu của văn chương là lòng thương người và rộng ra thương cả muôn vật, muôn loài.”Bài ca Côn Sơn là một bài thơ chữ Hán nổi tiếng được sáng tác bởi Nguyễn Trãi.Đối với Nguyễn Trãi, Côn Sơn là một miền đất có sức hút kì lạ.Ông đều tìm về với Côn Sơn. Và núi rừng Côn Sơn đã trở thành một thế giới riêng đầy thân thương gắn bó với ông. Tại Côn Sơn, Nguyễn Trãi được sống với chính mình. Dường như thiên nhiên đã trở thành cứu cánh cho tâm hồn ông- một tâm hồn đớn đau vì nhân tình thế thái. Tại Côn Sơn, mọi vật đối với ông trở nên có tình, có nghĩa, như bầu bạn và nhờ văn thơ ông đã cho chúng ta hiểu đc tình cảm với núi rừng thiên nhiên,thấy được mùi vì của nó và càng tô vẽ cho ta lòng yêu thiên nhiên,với nhưng con thác,núi rừng không chỉ có ở Côn Sơn.