0 bình luận về “kể 1 kỉ niệm khó quên của em về lần trộm xoài”
Tuổi thơ , chắc nó gắn liền với những kỉ niệm tuyệt đẹp . Nhưng có lẽ nó cũng gắn bó với nhiều trò quái nghịch nhưng vui nhộn , thích thú làm chúng ta nhớ mãi phải không ? Tôi cũng có một kỉ niệm khó quên , đó là lần mà tôi đi trộm xoài :
Lần đó , tôi đang đi lang thang trên con đường làng quê , nghĩ ngợi về những thứ mộng mơ . Thì thằng Hoàng , đứa bạn thân nhất của tôi chạy lại , bảo với tôi rằng :
– Này ! có đi trộm xoài không ? Cây xoài nhà bà Lan ra nhiều quá chín ngon lắm !
Nghe đến đâu , tâm trí tôi vụt đi hết suy nghĩ reo lên :
-Có !Có cho tớ đi với !
Rồi chúng tôi chạy đi đến nhà bà Lan để trộm xoài , tôi háo hức lắm bởi tôi là một đứa rất là thích ăn xoài chín . Đến nơi , chúng tôi mỗi đứa chia nhau một việc , tôi được phân công là trèo lên cây xoài để hái quả mang xuống , còn thằng Hoàng thì chông chó , chó nhà bà Lan dữ lắm nên chúng tôi phải có đứa xem không nó mà tuột xích xổng ra thì nguy cho chúng tôi . Còn thằng Nam thì đi xem bà Lan bao giờ ra để báo hiệu , bà là người không bao giờ cho chúng tôi hái quả nhà bà với lại chúng tôi cũng sợ bà nói với bố mẹ chúng tôi nên là chúng tôi mới phải canh bà . Tôi trèo lên cây , vừa vội vã vừa từ từ để đỡ bị ngã khỏi cây , hái từng quả xoài chín một . Bỗng từ trong nhà , tiếng của bà Lan vọng ra làm chúng tôi giật thót mình :
– Mấy đứa kia ! Sao không xin phép mà tự ý hái trộm xoài nhà bà thế hả ?
Giọng nói gắt gỏng của bà làm cho chúng tôi sợ hãi ! Thằng Hoàng với thằng Nam chạy đi hết còn mỗi mình tôi chót trèo lên cây cao quá , nên giờ xuống hơi lâu nên không chạy kịp . Tôi cứ tưởng quả này là thôi rồi , nhưng ai ngờ khi bà Lan ra , bà lại đỡ tôi trèo xuống khỏi cây xoài , xuống đất tôi cứ tưởng bà sẽ mắng tôi nhưng ai ngờ bà lại khuyên bảo nhẹ nhàng với tôi rằng :
-Lần sau muốn ăn xoài thì bảo bà , bà hái cho nhé ! đừng tự ý trèo lên cây xoài nhà bà ,nó cao lắm không cẩn thận là cháu sẽ bị ngã đấy ! Rồi giờ muốn ăn xoài không ? Bà hái cho , à mà gọi cả hai thằng kia lại nhé bà không làm gì mà ù té chạy đi rồi
Tôi vui vẻ mỉm cười , hóa ra bà Lan không khó tính như tôi nghĩ chẳng qua là do chúng tôi hư nên bà mới làm vậy với chúng tôi mà thôi , rồi tôi nói :
-Vâng ạ ! cháu cảm ơn bà ạ !
Rồi tôi vui vẻ chạy đi tìm hai đứa kia lại . Lúc quay lại thì bà đã chọc cho chúng tôi được một túi xoài đầy rồi , chúng tôi cảm ơn ba rồi tìm chỗ nào đó nhấm nháp từng quả xoài một . Chúng tôi vui vẻ kể với nhau rằng trong lúc bà Lan phát hiện đã làm gì .
Cho dù , lần ăn trộm xoài đó của chúng tôi không thành công như mong muốn . Nhưng chúng tôi vẫn được ăn những quả xoài ngọt lịm . Đó là kỉ niệm đi ăn trộm xoài mà tôi nhớ mãi , bởi lẽ rằng nó khắc sâu trong tâm trí tôi cái tuổi thơ tinh nghịch , hoạt bát
Từ nhỏ đến lớn mọi người chắc hẳn ai cũng sẽ có những kỉ niệm khó quên nhất,và với tôi cũng vậy.Đấy là vào một dịp hè,bố mẹ đưa tôi về quê ngoại chơi tôi vui lắm. Ở dấy tôi hay chơi với lũ trẻ hàng xóm,chúng tôi chơi rất thân với nhau.Chúng tôi cùng nhau bắn bi,đập ảnh,còn đi bơi…Như cho chơi kiến tôi vui nhất đấy chính là hái trộm xoài nhà bà Lan.Xoài nhà bà Lan ngon lắm trái nào to ngọt.Bọn trẻ con chúng tôi toàn thừa cơ lúc bà đi làm đồng rồi hái trộm.Nhiều lần rồi nhưng không bị bắt.Hôm ấy chúng tôi vừa đi tắm sông về đang đùa vui thì đi qua nhà bà lan.Thằng Tý em tôi nói”anh Bin ơ ,hôm nay hình như bà Lan không có nhà hay chúng ta hái mấy quả đi”.nói xong lũ kia cũng xôn xao “anh Bin hái đi bon em trông cho.Tôi cũng nghĩ thầm’mình hái nhiều rồi chắc lần này ko sao đâu.Nào ngờ vừa trèo lên cây hái được hai ba quả thì bà lan đi chợ về.Bọn trẻ hốt hoảng chạy trước,còn tôi thì cũng luống cuống leo xuống nhưng xui thay cái áo tôi lại mắc vào cành cây.đúng lúc ấy bà Lan về đến nhà thấy tôi trên cây bà mắng”đứa nào ,đứa nào láo toét trộm xoài nhà bà”.Bà vừa nói xong tôi trượt xuống,”à là cu Bin nhà bà Tư à”.tôi mếu mếu máo máo bà ơi cháu xin lỗi ạ lần sau cháu sẽ không tái phạm đâu ạ.Bà mỉm cười nói với tôi “ôi dào,có chuyện gì to tát đâu,nếu thích ăn thì sang đây xin bà ,bà cho,chứ đừng trèo cây hái nguy hiểm lắm.vâng cháu xin lỗi bà .ko sao ,tôi lau nc mắt rồi chào bà về.”làm tôi hú hồn một phen ấy chứ tôi còn tưởng bà mắng tôi rồi méc với bà ngoại tôi.Tôi nghĩ chắc đây là lần cuối cùng mình ăn trồm xoài .
Tuổi thơ , chắc nó gắn liền với những kỉ niệm tuyệt đẹp . Nhưng có lẽ nó cũng gắn bó với nhiều trò quái nghịch nhưng vui nhộn , thích thú làm chúng ta nhớ mãi phải không ? Tôi cũng có một kỉ niệm khó quên , đó là lần mà tôi đi trộm xoài :
Lần đó , tôi đang đi lang thang trên con đường làng quê , nghĩ ngợi về những thứ mộng mơ . Thì thằng Hoàng , đứa bạn thân nhất của tôi chạy lại , bảo với tôi rằng :
– Này ! có đi trộm xoài không ? Cây xoài nhà bà Lan ra nhiều quá chín ngon lắm !
Nghe đến đâu , tâm trí tôi vụt đi hết suy nghĩ reo lên :
-Có !Có cho tớ đi với !
Rồi chúng tôi chạy đi đến nhà bà Lan để trộm xoài , tôi háo hức lắm bởi tôi là một đứa rất là thích ăn xoài chín . Đến nơi , chúng tôi mỗi đứa chia nhau một việc , tôi được phân công là trèo lên cây xoài để hái quả mang xuống , còn thằng Hoàng thì chông chó , chó nhà bà Lan dữ lắm nên chúng tôi phải có đứa xem không nó mà tuột xích xổng ra thì nguy cho chúng tôi . Còn thằng Nam thì đi xem bà Lan bao giờ ra để báo hiệu , bà là người không bao giờ cho chúng tôi hái quả nhà bà với lại chúng tôi cũng sợ bà nói với bố mẹ chúng tôi nên là chúng tôi mới phải canh bà . Tôi trèo lên cây , vừa vội vã vừa từ từ để đỡ bị ngã khỏi cây , hái từng quả xoài chín một . Bỗng từ trong nhà , tiếng của bà Lan vọng ra làm chúng tôi giật thót mình :
– Mấy đứa kia ! Sao không xin phép mà tự ý hái trộm xoài nhà bà thế hả ?
Giọng nói gắt gỏng của bà làm cho chúng tôi sợ hãi ! Thằng Hoàng với thằng Nam chạy đi hết còn mỗi mình tôi chót trèo lên cây cao quá , nên giờ xuống hơi lâu nên không chạy kịp . Tôi cứ tưởng quả này là thôi rồi , nhưng ai ngờ khi bà Lan ra , bà lại đỡ tôi trèo xuống khỏi cây xoài , xuống đất tôi cứ tưởng bà sẽ mắng tôi nhưng ai ngờ bà lại khuyên bảo nhẹ nhàng với tôi rằng :
-Lần sau muốn ăn xoài thì bảo bà , bà hái cho nhé ! đừng tự ý trèo lên cây xoài nhà bà ,nó cao lắm không cẩn thận là cháu sẽ bị ngã đấy ! Rồi giờ muốn ăn xoài không ? Bà hái cho , à mà gọi cả hai thằng kia lại nhé bà không làm gì mà ù té chạy đi rồi
Tôi vui vẻ mỉm cười , hóa ra bà Lan không khó tính như tôi nghĩ chẳng qua là do chúng tôi hư nên bà mới làm vậy với chúng tôi mà thôi , rồi tôi nói :
-Vâng ạ ! cháu cảm ơn bà ạ !
Rồi tôi vui vẻ chạy đi tìm hai đứa kia lại . Lúc quay lại thì bà đã chọc cho chúng tôi được một túi xoài đầy rồi , chúng tôi cảm ơn ba rồi tìm chỗ nào đó nhấm nháp từng quả xoài một . Chúng tôi vui vẻ kể với nhau rằng trong lúc bà Lan phát hiện đã làm gì .
Cho dù , lần ăn trộm xoài đó của chúng tôi không thành công như mong muốn . Nhưng chúng tôi vẫn được ăn những quả xoài ngọt lịm . Đó là kỉ niệm đi ăn trộm xoài mà tôi nhớ mãi , bởi lẽ rằng nó khắc sâu trong tâm trí tôi cái tuổi thơ tinh nghịch , hoạt bát
#học tốt
Từ nhỏ đến lớn mọi người chắc hẳn ai cũng sẽ có những kỉ niệm khó quên nhất,và với tôi cũng vậy.Đấy là vào một dịp hè,bố mẹ đưa tôi về quê ngoại chơi tôi vui lắm. Ở dấy tôi hay chơi với lũ trẻ hàng xóm,chúng tôi chơi rất thân với nhau.Chúng tôi cùng nhau bắn bi,đập ảnh,còn đi bơi…Như cho chơi kiến tôi vui nhất đấy chính là hái trộm xoài nhà bà Lan.Xoài nhà bà Lan ngon lắm trái nào to ngọt.Bọn trẻ con chúng tôi toàn thừa cơ lúc bà đi làm đồng rồi hái trộm.Nhiều lần rồi nhưng không bị bắt.Hôm ấy chúng tôi vừa đi tắm sông về đang đùa vui thì đi qua nhà bà lan.Thằng Tý em tôi nói”anh Bin ơ ,hôm nay hình như bà Lan không có nhà hay chúng ta hái mấy quả đi”.nói xong lũ kia cũng xôn xao “anh Bin hái đi bon em trông cho.Tôi cũng nghĩ thầm’mình hái nhiều rồi chắc lần này ko sao đâu.Nào ngờ vừa trèo lên cây hái được hai ba quả thì bà lan đi chợ về.Bọn trẻ hốt hoảng chạy trước,còn tôi thì cũng luống cuống leo xuống nhưng xui thay cái áo tôi lại mắc vào cành cây.đúng lúc ấy bà Lan về đến nhà thấy tôi trên cây bà mắng”đứa nào ,đứa nào láo toét trộm xoài nhà bà”.Bà vừa nói xong tôi trượt xuống,”à là cu Bin nhà bà Tư à”.tôi mếu mếu máo máo bà ơi cháu xin lỗi ạ lần sau cháu sẽ không tái phạm đâu ạ.Bà mỉm cười nói với tôi “ôi dào,có chuyện gì to tát đâu,nếu thích ăn thì sang đây xin bà ,bà cho,chứ đừng trèo cây hái nguy hiểm lắm.vâng cháu xin lỗi bà .ko sao ,tôi lau nc mắt rồi chào bà về.”làm tôi hú hồn một phen ấy chứ tôi còn tưởng bà mắng tôi rồi méc với bà ngoại tôi.Tôi nghĩ chắc đây là lần cuối cùng mình ăn trồm xoài .