Kể 1 lần lầm lỗi của em khiến mẹ buồn ( làm bài kém)
0 bình luận về “Kể 1 lần lầm lỗi của em khiến mẹ buồn ( làm bài kém)”
Hôm đó, hai chị em tôi dc mẹ dặn phải tập chơi đàn ở nhà, khi về mẹ sẽ kiểm tra. Chúng tôi vâng lời mẹ và cúi xuống chơi tiếp. Nhưng do chúng tôi quá mải chơi, quên mất lời mẹ dặn, nên khi mẹ về, chúng tôi đã nói dối mẹ. Mẹ biết 2 chị em tôi nói dối vì chồng bản nhạc vẫn để nguyên trên đàn. Nhưng mẹ ko mắng chúng tôi, mẹ chỉ khuyên chị em tôi rằng:
-Các con nên nói thật, đó là đức tính tốt. Nếu các con nói thật, mẹ sẽ ko phạt 2 đứa đâu.
Chúng tôi rất xấu hổ và hối hận. Nhìn nhau, chúng tôi gật đầu, cùng quay sang đồng thanh nói:
Hôm ấy, tôi nhận bài kiểm tra với nỗi buồn rất lâu. Tôi đã bị điểm kém. Chỉ vì trước hôm thi Toán, tôi không ôn bài mà chỉ chơi nhong nhong, nghĩ rằng cần gì phải học. Vậy là đã bị điểm kém, tôi biết phải làm sao. Chỉ vì mỗi tội chủ quan mà giờ lại thành thế này. Chân cứ tự bước, tôi về nhà lúc nào ko hay. Mẹ thấy tôi buồn liền hỏi chuyện. Tôi kể cho mẹ nghe việc đã làm tôi u sầu. Tôi biết mẹ rất buồn, nhưng mẹ vẫn tỏ ra bình tĩnh. Người bảo tôi:
– Thôi, con cố gắng lần sau dc điểm tốt hơn nhé!
Tôi im lặng, những giọt nước mắt lăn xuống. Tôi rất hối hận về việc này. Nhất định lần sau tôi sẽ làm tốt hơn để mẹ vui lòng.
Hôm đó, hai chị em tôi dc mẹ dặn phải tập chơi đàn ở nhà, khi về mẹ sẽ kiểm tra. Chúng tôi vâng lời mẹ và cúi xuống chơi tiếp. Nhưng do chúng tôi quá mải chơi, quên mất lời mẹ dặn, nên khi mẹ về, chúng tôi đã nói dối mẹ. Mẹ biết 2 chị em tôi nói dối vì chồng bản nhạc vẫn để nguyên trên đàn. Nhưng mẹ ko mắng chúng tôi, mẹ chỉ khuyên chị em tôi rằng:
-Các con nên nói thật, đó là đức tính tốt. Nếu các con nói thật, mẹ sẽ ko phạt 2 đứa đâu.
Chúng tôi rất xấu hổ và hối hận. Nhìn nhau, chúng tôi gật đầu, cùng quay sang đồng thanh nói:
– Chúng con xin lỗi mẹ ạ.
CHỦ TUS CHO PHÉP KỂ KHÁC NHA.
Hôm ấy, tôi nhận bài kiểm tra với nỗi buồn rất lâu. Tôi đã bị điểm kém. Chỉ vì trước hôm thi Toán, tôi không ôn bài mà chỉ chơi nhong nhong, nghĩ rằng cần gì phải học. Vậy là đã bị điểm kém, tôi biết phải làm sao. Chỉ vì mỗi tội chủ quan mà giờ lại thành thế này. Chân cứ tự bước, tôi về nhà lúc nào ko hay. Mẹ thấy tôi buồn liền hỏi chuyện. Tôi kể cho mẹ nghe việc đã làm tôi u sầu. Tôi biết mẹ rất buồn, nhưng mẹ vẫn tỏ ra bình tĩnh. Người bảo tôi:
– Thôi, con cố gắng lần sau dc điểm tốt hơn nhé!
Tôi im lặng, những giọt nước mắt lăn xuống. Tôi rất hối hận về việc này. Nhất định lần sau tôi sẽ làm tốt hơn để mẹ vui lòng.