Kể 1 việc tốt mà em đã làm khiến bố mẹ vui lòng (không chép mạng nha)
0 bình luận về “Kể 1 việc tốt mà em đã làm khiến bố mẹ vui lòng (không chép mạng nha)”
Những bông hoa vui khi được tưới nước, cũng như vậy, bố em vui khi thấy em làm một điều tốt nào đó. Niềm vui lớn nhất của bố là thấy em ngoan còn niềm vui lớn nhất của em là thấy bố vui và hài lòng. Có ai lại không vui khi thấy con mình làm việc tốt chứ. Đó là lúc em giúp bà cụ qua đường.
Từ bé đến lớn tôi luôn được bố dạy rằng phải biết ngoan ngoãn, giúp đỡ người khác khi họ gặp hoạn nạn. Tôi vẫn rất tự hào vì có người bố như thế. Nhưng điều không mong muốn là mẹ tôi lại ngả bệnh. Ba đã dốc hết thời gian vào chăm sóc mẹ. Đến nỗi tôi nghĩ ba đã quên mình mất rồi mà càng khiến tôi trở nên đau buồn và trán ghét. Suy nghĩ này đã bám theo tôi dai dẳng không buông, nó cứ vơ vẩn trong não tôi, trong tâm trí mơ hồ này. Nhiều lúc nó làm tôi không ăn uống được gì cả, điều đó làm tôi không vui. Tôi cứ thế khắc lên những giọt nước mắt dài lăn trên má vì nghĩ mình đã lạc trong thế giới của sự cô đơn và lạnh lẽo. Không ai thương tôi nữa rồi!. Sau đó tôi trốn ra khỏi nhà vào một buổi trưa nắng gay ghắt. Tôi cứ đi, đi mãi mà không biết mình đang đi đâu. Mãi đến cuối phố tôi mới thấy một bà cụ đang bê đồ đi ngang qua, nhìn nó cứ vẻ cồng kềnh. Tôi định lơ đãng nhưng đâu thể, lúc này, những lời bố dạy lại ùa về, tôi liền hỏi bà rồi mang đồ theo bà về nhà. Vừa đi tôi vừa tâm sự với bà về truyện dang xảy ra của mình bởi ở cạnh bà tôi có cảm giác có thể tin tưởng. Sau khi nghe bà khuyên rằng tôi đã sai bởi bố chỉ lo cho mẹ thôi chứ không phải quên tôi. Tôi hối hận chạy về nhà xin lỗi bố nhưng hình như bố đã nhìn thấy việc tôi làm nên vui vẻ cười động viên tôi. Tôi vẫn hối lắm, tôi ôm bố hứa với bố mai này sẽ không hư thế nữa. Bố nói tôi biết sách đồ cho bà là ngoan rồi, bố rất vui vì điều đó.
-Tôi cảm ơn bố, vào xin lỗi mẹ.
Tôi đã làm một việc hết sức ngu ngốc là trốn nhà nhưng nhờ nó mà tôi mới làm bố vui, bây giờ tôi lại muốn thấy niềm vui của bố, tôi hứa sẽ học tập thật chăm chỉ, luôn là một đứa con tốt để bố mãi vui như vậy.
Những bông hoa vui khi được tưới nước, cũng như vậy, bố em vui khi thấy em làm một điều tốt nào đó. Niềm vui lớn nhất của bố là thấy em ngoan còn niềm vui lớn nhất của em là thấy bố vui và hài lòng. Có ai lại không vui khi thấy con mình làm việc tốt chứ. Đó là lúc em giúp bà cụ qua đường.
Từ bé đến lớn tôi luôn được bố dạy rằng phải biết ngoan ngoãn, giúp đỡ người khác khi họ gặp hoạn nạn. Tôi vẫn rất tự hào vì có người bố như thế. Nhưng điều không mong muốn là mẹ tôi lại ngả bệnh. Ba đã dốc hết thời gian vào chăm sóc mẹ. Đến nỗi tôi nghĩ ba đã quên mình mất rồi mà càng khiến tôi trở nên đau buồn và trán ghét. Suy nghĩ này đã bám theo tôi dai dẳng không buông, nó cứ vơ vẩn trong não tôi, trong tâm trí mơ hồ này. Nhiều lúc nó làm tôi không ăn uống được gì cả, điều đó làm tôi không vui. Tôi cứ thế khắc lên những giọt nước mắt dài lăn trên má vì nghĩ mình đã lạc trong thế giới của sự cô đơn và lạnh lẽo. Không ai thương tôi nữa rồi!. Sau đó tôi trốn ra khỏi nhà vào một buổi trưa nắng gay ghắt. Tôi cứ đi, đi mãi mà không biết mình đang đi đâu. Mãi đến cuối phố tôi mới thấy một bà cụ đang bê đồ đi ngang qua, nhìn nó cứ vẻ cồng kềnh. Tôi định lơ đãng nhưng đâu thể, lúc này, những lời bố dạy lại ùa về, tôi liền hỏi bà rồi mang đồ theo bà về nhà. Vừa đi tôi vừa tâm sự với bà về truyện dang xảy ra của mình bởi ở cạnh bà tôi có cảm giác có thể tin tưởng. Sau khi nghe bà khuyên rằng tôi đã sai bởi bố chỉ lo cho mẹ thôi chứ không phải quên tôi. Tôi hối hận chạy về nhà xin lỗi bố nhưng hình như bố đã nhìn thấy việc tôi làm nên vui vẻ cười động viên tôi. Tôi vẫn hối lắm, tôi ôm bố hứa với bố mai này sẽ không hư thế nữa. Bố nói tôi biết sách đồ cho bà là ngoan rồi, bố rất vui vì điều đó.
-Tôi cảm ơn bố, vào xin lỗi mẹ.
Tôi đã làm một việc hết sức ngu ngốc là trốn nhà nhưng nhờ nó mà tôi mới làm bố vui, bây giờ tôi lại muốn thấy niềm vui của bố, tôi hứa sẽ học tập thật chăm chỉ, luôn là một đứa con tốt để bố mãi vui như vậy.