Kể kỉ niệm đáng nhớ của em.
Dài vừa
`ne` ngắn.
Có cảm xúc.
`ne` copy.
:).
0 bình luận về “Kể kỉ niệm đáng nhớ của em.
Dài vừa
`ne` ngắn.
Có cảm xúc.
`ne` copy.
:).”
Tuổi thơ, một bầu trời đầy triển vọng, gắn liền với nhiều kỉ niệm thật đáng nhớ! Và đu đầu với nó chính là bức tranh kỉ niệm về bà cụ của tôi, bà là người đã luôn nâng niu tôi, nhưng vào khoảng khắc cuối cùng tôi chỉ được thấy bà nở một nụ cười rất khẽ.
Nhớ lắm, cái ngày ấy, vào mỗi trưa hè nóng bức bà quạt cho tôi ngủ. Đến tối lại đọc truyện cho tôi nghe. Ngày ngày hát ca cùng an ủi tổi mỗi khi bố mẹ mắng. Ôi! sao mà thân thương đến vậy. Dù bà đã rời xa tôi đã được 5 năm rồi. Nhưng những cảnh tượng đó mãi không xa rời tâm trí của tôi được. Tôi nhớ bà rất thích thêu, nhưng mỗi lần thêu ấy tôi đều phá không cho bà làm, giờ đây cầm lại tấm thêu ngày xưa. Cháu sai rồi! Bà về với cháu được không? Tại sao? Cảm xúc bất chợt ùa về, sót xa lắm. Haa, nghĩ lại thì ngày ấy đâu ai yêu thương tôi bằng cụ, cái gì cụ cũng dành cho tôi, cũng đứng về phía tôi. Mà mỗi lần nhìn ánh mắt nhăn nheo của cụ, tôi lúc đó đều tự hỏi bà còn ở với cháu được bao lâu. Thế mà cuộc sống thật nhẫn tâm, cướp mất bà cụ thân yêu của tôi. Nhìn thấy bà nằm trên giường hai hàng nước mắt ướt đẫm không tài nào thôi dứt. Bà quay lại nhìn tôi, lại cặp mắt đôn hậu… Bà nói với tôi: “Ơ kìa, đứa cháu hay cười của bà đâu rồi…” bà nói tôi rồi cười khe khẽ, và nói tiếp rằng “thôi nào, nín … đ..i cháu gái củ..a bà, trướ…c khi rời x…a bà muốn thấy cháu gái của bà cười lên” Nghe mà lòng tôi đau, tôi nghẹn ngào cười trong đau khổ, tại sao? ngày đó, lúc đó không coi trọng, quan tâm bà hơn?! để giờ bà lại sắp rời xa cháu. Tôi vừa cười trong hàng nước mắt vừa nấc lên “Bà hứa ở với cháu cả đời mà; Sao bà lại thất hưá” Cái cảm giác bất giác đó làm tôi ngất đi, khi tỉnh lại, đã không còn được nghe tiếng nói của bà. Tôi im lặng, rồi bật khóc thét lên… Ba mẹ tôi an ủi mà sao lòng vẫn đau như vậy. Tôi thật sự muốn thời gian quay lại.
Một mảnh kí ức sót xa, cứ mỗi lần nhớ lại không hiểu sao hai hàng nước mắt cứ chảy dài trên má, nhưng tôi lại không muốn quên chút nào vì đó là khoảng khắc cuối cùng tôi được thấy cụ và tôi đã tự nhủ rằng Sẽ sống thật tốt để cụ có thể yên vui.
Tuổi thơ, một bầu trời đầy triển vọng, gắn liền với nhiều kỉ niệm thật đáng nhớ! Và đu đầu với nó chính là bức tranh kỉ niệm về bà cụ của tôi, bà là người đã luôn nâng niu tôi, nhưng vào khoảng khắc cuối cùng tôi chỉ được thấy bà nở một nụ cười rất khẽ.
Nhớ lắm, cái ngày ấy, vào mỗi trưa hè nóng bức bà quạt cho tôi ngủ. Đến tối lại đọc truyện cho tôi nghe. Ngày ngày hát ca cùng an ủi tổi mỗi khi bố mẹ mắng. Ôi! sao mà thân thương đến vậy. Dù bà đã rời xa tôi đã được 5 năm rồi. Nhưng những cảnh tượng đó mãi không xa rời tâm trí của tôi được. Tôi nhớ bà rất thích thêu, nhưng mỗi lần thêu ấy tôi đều phá không cho bà làm, giờ đây cầm lại tấm thêu ngày xưa. Cháu sai rồi! Bà về với cháu được không? Tại sao? Cảm xúc bất chợt ùa về, sót xa lắm. Haa, nghĩ lại thì ngày ấy đâu ai yêu thương tôi bằng cụ, cái gì cụ cũng dành cho tôi, cũng đứng về phía tôi. Mà mỗi lần nhìn ánh mắt nhăn nheo của cụ, tôi lúc đó đều tự hỏi bà còn ở với cháu được bao lâu. Thế mà cuộc sống thật nhẫn tâm, cướp mất bà cụ thân yêu của tôi. Nhìn thấy bà nằm trên giường hai hàng nước mắt ướt đẫm không tài nào thôi dứt. Bà quay lại nhìn tôi, lại cặp mắt đôn hậu… Bà nói với tôi: “Ơ kìa, đứa cháu hay cười của bà đâu rồi…” bà nói tôi rồi cười khe khẽ, và nói tiếp rằng “thôi nào, nín … đ..i cháu gái củ..a bà, trướ…c khi rời x…a bà muốn thấy cháu gái của bà cười lên” Nghe mà lòng tôi đau, tôi nghẹn ngào cười trong đau khổ, tại sao? ngày đó, lúc đó không coi trọng, quan tâm bà hơn?! để giờ bà lại sắp rời xa cháu. Tôi vừa cười trong hàng nước mắt vừa nấc lên “Bà hứa ở với cháu cả đời mà; Sao bà lại thất hưá” Cái cảm giác bất giác đó làm tôi ngất đi, khi tỉnh lại, đã không còn được nghe tiếng nói của bà. Tôi im lặng, rồi bật khóc thét lên… Ba mẹ tôi an ủi mà sao lòng vẫn đau như vậy. Tôi thật sự muốn thời gian quay lại.
Một mảnh kí ức sót xa, cứ mỗi lần nhớ lại không hiểu sao hai hàng nước mắt cứ chảy dài trên má, nhưng tôi lại không muốn quên chút nào vì đó là khoảng khắc cuối cùng tôi được thấy cụ và tôi đã tự nhủ rằng Sẽ sống thật tốt để cụ có thể yên vui.
#chuc_ban_hoc_tot
xin ctlhn ạ