Kể lại chuyện lão hạc kể chuyện bán chó với ông giáo bằng lời văn của mình, giúp em với ak
0 bình luận về “Kể lại chuyện lão hạc kể chuyện bán chó với ông giáo bằng lời văn của mình, giúp em với ak”
_Hoshi
Lão vừa thấy ông giáo đã cất tiếng ngay: “Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!”.Chú tôi áy ngại nhìn Lão Hạc nghi hoặc: “Cụ bán rồi?”. tâm trạng Lão Hạc đã ổn định, lão cười gượng nhưng tiếng cười đã lại đôn hậu: “Vâng! Ông giáo dạy phải! Ðối với chúng mình thì thế là sung sướng”. Tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa xem xong một vở kịch đầy kịch tính. Chú tôi hình như cũng vừa trút được một tảng đá trong lòng, đon đả mời: “Thế là được, chứ gì? Vậy cụ ngồi xuống đây, tôi đi luộc khoai, nấu nước”. Nhưng Lão Hạc từ chối. Chú tôi hơi bất ngờ vì lời từ chối nhưng đã nhanh miệng: “Việc gì còn phải chờ khi khác?… Không bao giờ nên hoãn sự sung sướng lại cụ ơi. Cụ cứ ngồi xuống đây! Tôi làm nhanh lắm!”. Lão thì già, con đi vắng, vả lại nó cũng còn dại lắm, nếu không có người trông nom cho thì khó mà giữ được vườn đất để làm ăn ở làng này. Chú của tôi là người nhiều chữ nghĩa, nhiều lý luận người ta kiêng nể, vậy lão muốn gửi nhờ ba sào vườn của thằng con lão, lão viết văn tự nhượng cho chú tôi để không ai còn tơ tưởng dòm nhó đến ; khi nào con lão về thì nó sẽ nhận vườn làm, nhưng văn tự cứ để tên chú tôi cũng được. Việc thứ hai: Lão già yếu lắm rồi, không biết sống chết lúc nào: con không có nhà, lỡ chết không biết ai đứng ra lo cho được; để phiền cho hàng xóm thì chết không nhắm mắt: lão còn được hăm nhăm đồng bạc với năm đồng vừa bán chó là ba mươi đồng bạc, muốn gửi thầy để lỡ có chết thì chú tôi sẽ đem ra, nói với hàng xóm giúp, gọi là của lão có tí chút, còn bao nhiêu đành nhờ hàng xóm cả…”. Lão Hạc dặn dò, nhờ vả chú tôi những chuyện hệ trọng như thể sắp đi xa lắm…Cả một đời, lão sống thật thà, ngay thẳng, được lòng hàng xóm láng giềng, đến lúc chết cũng tính toán chu toàn, không để phiền hàng xóm…Thật đáng khâm phục! Ngồi nhấp với chú tôi vài ngụm chè thì Lão Hạc xin phép ra về. Nhìn cái dáng vẻ thất thểu, già nua đáng thương của lão tôi thấy chạnh lòng quá. Tại sao cuộc đời lại có thể đối xử tàn nhẫn với một người luơng thiện thế kia?
*Lão Hạc vừa nhìn thấy ông giáo , Lão đã vội vàng chạy lại và bảo:’Cậu vàng đi đời rồi ông giáo ạ !’Ông giáo nhìn Lão vào bảo một cách bất ngờ :’Cụ bán rồi?’…Sau đó Lão đã cố gắng nói về chuyện của con chó Lão , cố gắng tỏ vẻ vui cười nhưng nếp nhăn của Lão ép hết nước mắt dồn vào mếu máo . Ông giáo đã nói chuyện , an ủi Lão thì cuối cùng Lão cùng bình tĩnh bảo:’Vâng! Ông giáo dạy phải! Ðối với chúng mình thì thế là sung sướng’.Ông giáo cảm thấy thật đáng thương cho Lão , quên bén luôn về việc những quyển sách.Ông giáo đã cố gắng xua đi không khí buồn bã bằng cách mời Lão Hạc ngồi xuống để ông giáo đi luộc khoai , nấu nước.Thế nhưng , Lão lại từ chối , ông giáo thấy vậy liền hỏi:“Việc gì còn phải chờ khi khác? không nên hoãn sự sung sướng lại. Cụ cứ ngồi xuống đây! Tôi làm nhanh lắm!”.Sau khi nói như vậy thì Lão lại kể ra dài dòng nhưng ông giáo có thể rút ra được rằng là có hai việc chính:
+ lão muốn gửi nhờ ba sào vườn của con lão, lão viết bản tự nhượng cho ông giáo để không ai còn tư tưởng ngó đến , khi nào con lão về thì nó sẽ nhận vườn làm, nhưng văn tự cứ để tên ông giáo cũng được.
+Thứ hai là:Lão già yếu lắm rồi, không biết sống chết lúc nào, con Lão thì không có ở nhà, lỡ đến lúc chết đi thì không biết người đứng ra lo ma chay được, để phiền cho hàng xóm thì chết đành lòng, lão còn được hăm nhăm đồng bạc với năm đồng vừa bán chó là ba mươi đồng bạc, muốn gửi ông giáo để lỡ có chết thì ông sẽ đem ra, nói với hàng xóm giúp, gọi là của lão có tí chút, còn bao nhiêu đành nhờ hàng xóm.
*Lão dặn dò và nhủ bảo tôi kĩ càng , khi ra khỏi nhà Lão , ông giáo cảm thấy tội nghiệp cho Lão Hạc , người thì ốm nhom , ốm nhách,cái dáng thì thất thần,ông giáo đem chuyện này về nhà kể với vợ…………………………………………
_Hoshi
Lão vừa thấy ông giáo đã cất tiếng ngay: “Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!”. Chú tôi áy ngại nhìn Lão Hạc nghi hoặc: “Cụ bán rồi?”. tâm trạng Lão Hạc đã ổn định, lão cười gượng nhưng tiếng cười đã lại đôn hậu: “Vâng! Ông giáo dạy phải! Ðối với chúng mình thì thế là sung sướng”. Tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa xem xong một vở kịch đầy kịch tính. Chú tôi hình như cũng vừa trút được một tảng đá trong lòng, đon đả mời: “Thế là được, chứ gì? Vậy cụ ngồi xuống đây, tôi đi luộc khoai, nấu nước”. Nhưng Lão Hạc từ chối. Chú tôi hơi bất ngờ vì lời từ chối nhưng đã nhanh miệng: “Việc gì còn phải chờ khi khác?… Không bao giờ nên hoãn sự sung sướng lại cụ ơi. Cụ cứ ngồi xuống đây! Tôi làm nhanh lắm!”. Lão thì già, con đi vắng, vả lại nó cũng còn dại lắm, nếu không có người trông nom cho thì khó mà giữ được vườn đất để làm ăn ở làng này. Chú của tôi là người nhiều chữ nghĩa, nhiều lý luận người ta kiêng nể, vậy lão muốn gửi nhờ ba sào vườn của thằng con lão, lão viết văn tự nhượng cho chú tôi để không ai còn tơ tưởng dòm nhó đến ; khi nào con lão về thì nó sẽ nhận vườn làm, nhưng văn tự cứ để tên chú tôi cũng được. Việc thứ hai: Lão già yếu lắm rồi, không biết sống chết lúc nào: con không có nhà, lỡ chết không biết ai đứng ra lo cho được; để phiền cho hàng xóm thì chết không nhắm mắt: lão còn được hăm nhăm đồng bạc với năm đồng vừa bán chó là ba mươi đồng bạc, muốn gửi thầy để lỡ có chết thì chú tôi sẽ đem ra, nói với hàng xóm giúp, gọi là của lão có tí chút, còn bao nhiêu đành nhờ hàng xóm cả…”. Lão Hạc dặn dò, nhờ vả chú tôi những chuyện hệ trọng như thể sắp đi xa lắm…Cả một đời, lão sống thật thà, ngay thẳng, được lòng hàng xóm láng giềng, đến lúc chết cũng tính toán chu toàn, không để phiền hàng xóm…Thật đáng khâm phục! Ngồi nhấp với chú tôi vài ngụm chè thì Lão Hạc xin phép ra về. Nhìn cái dáng vẻ thất thểu, già nua đáng thương của lão tôi thấy chạnh lòng quá. Tại sao cuộc đời lại có thể đối xử tàn nhẫn với một người luơng thiện thế kia?
#nocopy
Nếu dc thì cho tớ xin hay nhất nha
Học tốt OwO
*Lão Hạc vừa nhìn thấy ông giáo , Lão đã vội vàng chạy lại và bảo:’Cậu vàng đi đời rồi ông giáo ạ !’Ông giáo nhìn Lão vào bảo một cách bất ngờ :’Cụ bán rồi?’…Sau đó Lão đã cố gắng nói về chuyện của con chó Lão , cố gắng tỏ vẻ vui cười nhưng nếp nhăn của Lão ép hết nước mắt dồn vào mếu máo . Ông giáo đã nói chuyện , an ủi Lão thì cuối cùng Lão cùng bình tĩnh bảo:’Vâng! Ông giáo dạy phải! Ðối với chúng mình thì thế là sung sướng’.Ông giáo cảm thấy thật đáng thương cho Lão , quên bén luôn về việc những quyển sách.Ông giáo đã cố gắng xua đi không khí buồn bã bằng cách mời Lão Hạc ngồi xuống để ông giáo đi luộc khoai , nấu nước.Thế nhưng , Lão lại từ chối , ông giáo thấy vậy liền hỏi:“Việc gì còn phải chờ khi khác? không nên hoãn sự sung sướng lại. Cụ cứ ngồi xuống đây! Tôi làm nhanh lắm!”.Sau khi nói như vậy thì Lão lại kể ra dài dòng nhưng ông giáo có thể rút ra được rằng là có hai việc chính:
+ lão muốn gửi nhờ ba sào vườn của con lão, lão viết bản tự nhượng cho ông giáo để không ai còn tư tưởng ngó đến , khi nào con lão về thì nó sẽ nhận vườn làm, nhưng văn tự cứ để tên ông giáo cũng được.
+Thứ hai là:Lão già yếu lắm rồi, không biết sống chết lúc nào, con Lão thì không có ở nhà, lỡ đến lúc chết đi thì không biết người đứng ra lo ma chay được, để phiền cho hàng xóm thì chết đành lòng, lão còn được hăm nhăm đồng bạc với năm đồng vừa bán chó là ba mươi đồng bạc, muốn gửi ông giáo để lỡ có chết thì ông sẽ đem ra, nói với hàng xóm giúp, gọi là của lão có tí chút, còn bao nhiêu đành nhờ hàng xóm.
*Lão dặn dò và nhủ bảo tôi kĩ càng , khi ra khỏi nhà Lão , ông giáo cảm thấy tội nghiệp cho Lão Hạc , người thì ốm nhom , ốm nhách,cái dáng thì thất thần,ông giáo đem chuyện này về nhà kể với vợ…………………………………………
————————————————————————————
@Binz
#NOCOPY