0 bình luận về “Kể lại kỉ niệm đáng nhớ.
Không chép trên mạng.”
Trong cuộc đời của mỗi học sinh, chắc chắn ko thể quên được những kỉ niệm thời thơ ấu khi còn đi học dưới mái trường Tiểu học thân yêu cũ của ngày xưa đến ngày chúng em phải rời xa mái trường, thầy cô, bạn bè – những người đã từng gắn bó bên nhau như anh em ruột thịt cùng nhau học tập, cùng chơi đùa với nhau và cùng chia sẽ những nỗi buồn và niềm vui cho nhau nghe. Những cảm xúc xen kẻ tái hiện lại những khoảnh khắc đó tạo thành một kỉ niệm ko thể phai nhòa trong trí óc nhỏ bé của em.
Em vẫn nhớ ngày mà mẹ em dắt tay em bước vào cổng trường: Chao ôi! Em ko thể thể tin được những gì đang hiện lên trong mắt em! Những hàng cây xanh um với những bông hoa tô điểm cho sân trường làm em rất thư giãn. Ngay lúc ấy em có cảm giác như đang bước vào 1 thế giới mới vậy!
Những bài giảng đầu tiên của cô chủ nhiệm khiến em có sự thấu hiểu về ngôi trường này, cô giảng có đầy sự nhiệt huyết khiến em rất dễ tiếp thu bài mới. Cô thường cầm tay em và cô luyện chữ nắn nót cho em, bàn tay cô ấm áp làm sao! Cô còn dạy múa hát, giọng cô rất trong trẻo và dễ nghe. Những ngày đầu tiên học ở trường khiến em rất vui!
Thời gian càng trôi đi thì những kỉ niệm về mái trường cứ tràn về,… Em vẫn ko thể quên những kỉ niệm lúc ra chơi với các bạn. Hồi ấy các bạn chơi đủ loại trò chơi như bắn bi, nhảy dây, cầu lông,… mặc dù vậy em vẫn ấn tượng nhất với trò trốn tìm. Hôm ấy, các bạn rủ em đi chơi trốn tìm và em đồng ý ngay. Đầu tiên các bạn sẽ chơi oẵn tù tì và chọn ai thua để người đó đi tìm, bạn Khang thua nên bạn sẽ là người tìm. bạn sẽ bịt mắt lại và dựa vào một góc và đếm từu 0 đến 100, khi đó các bạn còn lại chạy tán loạn để tìm nơi trốn, có bạn thì trốn dưới căn tin nhà trường, có bạn thì trốn sau bụi cây,… Sau khi bạn đếm xong bạn tìm gỡ bị mắt và đi tìm ngay. Tìm được một bạn, 2 bạn, … Sau một hồi chỉ còn em là người cuối cùng chưa được tìm thấy, khi đó em trốn sau căn nhà bên cạnh trường, một lúc lâu các bạn mới tìm được em, vì thế em đã thắng trò chơi này, song em bị thầy cô mắng cho một trận vì trốn khỏi cổng trường, bây giờ em nhớ lại điều đó em thấy thật ngu ngốc nhưng điều đấy khiến em vui hơn!
Cứ thế mãi đã hơn 5 năm học ở trường, nó làm em cảm thấy bồi hồi và tiếc nuối với những những kỉ niệm còn trong lòng em.Em cứ nghĩ một ngày nào đó em phải xa các bạn thầy cô và ngôi trường này. những ước mơ còn giang dở ở đây đành để lại đó với sự thân thương của em dưới ngôi trường. Những bài giảng đầy nghiệt huyết của thầy cô chính là điểm tựa vững chắc để có thể chấp nhận điều này. Những đứa bạn cùng trang lứa đã đưa em đến niềm vui nỗi buồn để bày tỏ cùng nhau chia sẽ kiến thức với nhau thì từu bây giờ điều đó đã dần rời xa với em.
Bây giờ em đã vào cấp Trung học Cơ Sở – nó là ngôi nhà mới để em mở rộng kiến thức ra xa hơn, còn những kỉ niệm về mái trường Tiểu học thân yêu vẫn sẽ theo chân em trong suốt quãng đường đời.
(mk làm trước đó rùi nên giờ mk gửi cho bạn thui chứ mk ko chép mạng đâu!!!Xin admin đừng xóa ạ!!!)
Ai cũng mang trong mình những kỷ niệm không bao giờ quên. Em cũng vậy, đó là lần đầu tiên em thấy mẹ rơi nước mắt vì em, vì sự nghịch ngợm ngỗ ngược của em. Đó cũng là lúc em tự hứa với mình sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa.
Vốn là đứa năng động, hoạt bát, em được lòng rất nhiều người, từ người lớn cho đến các bạn đồng trang lứa. Cũng vì điều đó mà em luôn hãnh diện, tự hào, luôn tự tin khi bước ra ngoài. Trong nhà, em luôn là đứa con hiếu thảo, chăm ngoan. Ra ngoài, em lại là đứa cầm cầu những vụ nghịch ngợm, luôn nghĩ ra những. Cũng có nhiều lần, những trò đùa của em làm người lớn không vui, nhưng em chỉ cần nũng nịu, làm trò vui là mọi người sẽ bỏ qua cho em hết. Được thể, em lại càng nghịch ngợm hơn. Mẹ đã nhiều lần nhắc nhở nhưng em không nghe lời được quá một ngày.Hôm đó, sau khi cùng mấy đứa trong xóm thổi bóng bay để nghịch, em nảy ra ý định đổ nước vào bóng để lừa ném vào những người đi ngang qua. Trò đùa tinh quái khiến mấy đứa cười khoái trá, em cũng được dịp lên mặt với chúng nó vì nghĩ ra trò chơi độc. Cứ thế, những quả bóng nước lần lượt được ném ra, người ướt nhẹp, người giật mình nhưng rồi mọi người cũng chỉ nhắc nhở rồi đi.Trò chơi đó sẽ không dừng lại sớm nếu không có sự việc đáng tiếc xảy ra. Quả bóng nước yên vị trong tay em. Nghe tiếng đạp xe gần tới, em lấy hết sức ném 1 cú thật mạnh rồi trốn vào một góc chờ kết quả. Nhưng không, sau một tiếng của cú ngã xuống đường, không một tiếng động nào khác. Có tiếng mấy đứa thì thầm: “Thôi rồi mày ơi, bà Nguyệt bị sao rồi?”. Em chạy ra khỏi góc tường ra chỗ bà Nguyệt nằm, lúc đó mẹ em cũng vừa chạy tới. Mẹ nhanh chóng đỡ bà vào trong nhà, lấy khăn ẩm lau cho bà. Mắt mẹ rung rung nhìn em, nhưng mẹ chẳng nói gì. Một lát sau bà tỉnh, bà hỏi có chuyện gì xảy ra. Em chỉ biết cúi mặt khóc, rồi xin lỗi bà trong tiếng nấc. Bà không trách em, mẹ cũng không nói gì nhưng em biết, bà và mẹ buồn em lắm.Tối đến, sau khi ăn cơm tối xong, mẹ mới ngồi lại cùng em. Mẹ nói nhỏ nhẹ, không hề trách mắng gì, em lại càng thấy ân hận về trò đùa quá đáng của mình. Em khóc, mẹ cũng ôm em khóc. Cũng may bà Nguyệt không sao, nếu không em sẽ ân hận suốt đời.
Từ kỷ niệm không mấy vui ấy, em đã biết cách tiết chế những trò đùa quái ác của mình, em biết nghe lời hơn, ngoan ngoãn hơn. Cũng từ ngày hôm đó, em đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để mẹ buồn, mẹ khóc vì em nữa.
Trong cuộc đời của mỗi học sinh, chắc chắn ko thể quên được những kỉ niệm thời thơ ấu khi còn đi học dưới mái trường Tiểu học thân yêu cũ của ngày xưa đến ngày chúng em phải rời xa mái trường, thầy cô, bạn bè – những người đã từng gắn bó bên nhau như anh em ruột thịt cùng nhau học tập, cùng chơi đùa với nhau và cùng chia sẽ những nỗi buồn và niềm vui cho nhau nghe. Những cảm xúc xen kẻ tái hiện lại những khoảnh khắc đó tạo thành một kỉ niệm ko thể phai nhòa trong trí óc nhỏ bé của em.
Em vẫn nhớ ngày mà mẹ em dắt tay em bước vào cổng trường: Chao ôi! Em ko thể thể tin được những gì đang hiện lên trong mắt em! Những hàng cây xanh um với những bông hoa tô điểm cho sân trường làm em rất thư giãn. Ngay lúc ấy em có cảm giác như đang bước vào 1 thế giới mới vậy!
Những bài giảng đầu tiên của cô chủ nhiệm khiến em có sự thấu hiểu về ngôi trường này, cô giảng có đầy sự nhiệt huyết khiến em rất dễ tiếp thu bài mới. Cô thường cầm tay em và cô luyện chữ nắn nót cho em, bàn tay cô ấm áp làm sao! Cô còn dạy múa hát, giọng cô rất trong trẻo và dễ nghe. Những ngày đầu tiên học ở trường khiến em rất vui!
Thời gian càng trôi đi thì những kỉ niệm về mái trường cứ tràn về,… Em vẫn ko thể quên những kỉ niệm lúc ra chơi với các bạn. Hồi ấy các bạn chơi đủ loại trò chơi như bắn bi, nhảy dây, cầu lông,… mặc dù vậy em vẫn ấn tượng nhất với trò trốn tìm. Hôm ấy, các bạn rủ em đi chơi trốn tìm và em đồng ý ngay. Đầu tiên các bạn sẽ chơi oẵn tù tì và chọn ai thua để người đó đi tìm, bạn Khang thua nên bạn sẽ là người tìm. bạn sẽ bịt mắt lại và dựa vào một góc và đếm từu 0 đến 100, khi đó các bạn còn lại chạy tán loạn để tìm nơi trốn, có bạn thì trốn dưới căn tin nhà trường, có bạn thì trốn sau bụi cây,… Sau khi bạn đếm xong bạn tìm gỡ bị mắt và đi tìm ngay. Tìm được một bạn, 2 bạn, … Sau một hồi chỉ còn em là người cuối cùng chưa được tìm thấy, khi đó em trốn sau căn nhà bên cạnh trường, một lúc lâu các bạn mới tìm được em, vì thế em đã thắng trò chơi này, song em bị thầy cô mắng cho một trận vì trốn khỏi cổng trường, bây giờ em nhớ lại điều đó em thấy thật ngu ngốc nhưng điều đấy khiến em vui hơn!
Cứ thế mãi đã hơn 5 năm học ở trường, nó làm em cảm thấy bồi hồi và tiếc nuối với những những kỉ niệm còn trong lòng em.Em cứ nghĩ một ngày nào đó em phải xa các bạn thầy cô và ngôi trường này. những ước mơ còn giang dở ở đây đành để lại đó với sự thân thương của em dưới ngôi trường. Những bài giảng đầy nghiệt huyết của thầy cô chính là điểm tựa vững chắc để có thể chấp nhận điều này. Những đứa bạn cùng trang lứa đã đưa em đến niềm vui nỗi buồn để bày tỏ cùng nhau chia sẽ kiến thức với nhau thì từu bây giờ điều đó đã dần rời xa với em.
Bây giờ em đã vào cấp Trung học Cơ Sở – nó là ngôi nhà mới để em mở rộng kiến thức ra xa hơn, còn những kỉ niệm về mái trường Tiểu học thân yêu vẫn sẽ theo chân em trong suốt quãng đường đời.
(mk làm trước đó rùi nên giờ mk gửi cho bạn thui chứ mk ko chép mạng đâu!!!Xin admin đừng xóa ạ!!!)
Môn:Ngữ văn 6
Đề:Kể lại kỉ niệm đáng nhớ.
Bài làm:
Ai cũng mang trong mình những kỷ niệm không bao giờ quên. Em cũng vậy, đó là lần đầu tiên em thấy mẹ rơi nước mắt vì em, vì sự nghịch ngợm ngỗ ngược của em. Đó cũng là lúc em tự hứa với mình sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa.
Vốn là đứa năng động, hoạt bát, em được lòng rất nhiều người, từ người lớn cho đến các bạn đồng trang lứa. Cũng vì điều đó mà em luôn hãnh diện, tự hào, luôn tự tin khi bước ra ngoài. Trong nhà, em luôn là đứa con hiếu thảo, chăm ngoan. Ra ngoài, em lại là đứa cầm cầu những vụ nghịch ngợm, luôn nghĩ ra những. Cũng có nhiều lần, những trò đùa của em làm người lớn không vui, nhưng em chỉ cần nũng nịu, làm trò vui là mọi người sẽ bỏ qua cho em hết. Được thể, em lại càng nghịch ngợm hơn. Mẹ đã nhiều lần nhắc nhở nhưng em không nghe lời được quá một ngày.Hôm đó, sau khi cùng mấy đứa trong xóm thổi bóng bay để nghịch, em nảy ra ý định đổ nước vào bóng để lừa ném vào những người đi ngang qua. Trò đùa tinh quái khiến mấy đứa cười khoái trá, em cũng được dịp lên mặt với chúng nó vì nghĩ ra trò chơi độc. Cứ thế, những quả bóng nước lần lượt được ném ra, người ướt nhẹp, người giật mình nhưng rồi mọi người cũng chỉ nhắc nhở rồi đi.Trò chơi đó sẽ không dừng lại sớm nếu không có sự việc đáng tiếc xảy ra. Quả bóng nước yên vị trong tay em. Nghe tiếng đạp xe gần tới, em lấy hết sức ném 1 cú thật mạnh rồi trốn vào một góc chờ kết quả. Nhưng không, sau một tiếng của cú ngã xuống đường, không một tiếng động nào khác. Có tiếng mấy đứa thì thầm: “Thôi rồi mày ơi, bà Nguyệt bị sao rồi?”. Em chạy ra khỏi góc tường ra chỗ bà Nguyệt nằm, lúc đó mẹ em cũng vừa chạy tới. Mẹ nhanh chóng đỡ bà vào trong nhà, lấy khăn ẩm lau cho bà. Mắt mẹ rung rung nhìn em, nhưng mẹ chẳng nói gì. Một lát sau bà tỉnh, bà hỏi có chuyện gì xảy ra. Em chỉ biết cúi mặt khóc, rồi xin lỗi bà trong tiếng nấc. Bà không trách em, mẹ cũng không nói gì nhưng em biết, bà và mẹ buồn em lắm.Tối đến, sau khi ăn cơm tối xong, mẹ mới ngồi lại cùng em. Mẹ nói nhỏ nhẹ, không hề trách mắng gì, em lại càng thấy ân hận về trò đùa quá đáng của mình. Em khóc, mẹ cũng ôm em khóc. Cũng may bà Nguyệt không sao, nếu không em sẽ ân hận suốt đời.
Từ kỷ niệm không mấy vui ấy, em đã biết cách tiết chế những trò đùa quái ác của mình, em biết nghe lời hơn, ngoan ngoãn hơn. Cũng từ ngày hôm đó, em đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để mẹ buồn, mẹ khóc vì em nữa.