kể lại một kỉ niệm đáng nhớ của em với cô giáo của mình cảm ơn mn

kể lại một kỉ niệm đáng nhớ của em với cô giáo của mình
cảm ơn mn

0 bình luận về “kể lại một kỉ niệm đáng nhớ của em với cô giáo của mình cảm ơn mn”

  1.                                     Bài làm

    Hôm đó, em bị ốm phải xin nghỉ ở nhà, không đi học. Ở nhà rất buồn, đang nằm trên giường thì em nghe tiếng nói chuyện ở ngoài. Ồ, thì ra đó là cô chủ nhiệm lớp em đang nói chuyện với mẹ em. Em nghe mẹ nói với cô: “Quý hóa quá, mời cô giáo vào nhà chơi”. Cô đáp lại: “Dạ, hôm nay em đến đây để thăm em Lan, nghe nói em ấy bị ốm”. Rồi mẹ dẫn cô vào phòng, cô lo lắng hỏi: “Chào em, em đã đỡ hơn chưa?”. Em liền bật dậy nói: ” Dạ, em đỡ mệt hơn rồi ạ.” Rồi cô ngồi xuống hỏi thăm em, đưa cho em một rổ trái cây, trông thật ngon. Khoảng một lúc sau, cô bắt đầu ra về: “Em chào chị, giờ cũng đã muộn rồi, em phải về đây ạ!”. Sau đó cô quay sang em, cười nói: “Em cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé!” Em liền cảm ơn cô. Cô đi ra về.  Mẹ em bảo:”Cô giáo con lo cho con nhiều thật đấy!” Em nghe liền nghĩ trong đầu:” Mình phải cố gắng chăm ngoan, học giỏi để khỏi phiền lòng cô”. Ngày hôm đó thật là vui và ý nghĩa.

    CHÚC BẠN HỌC TỐT!

    BY@CUGIAI2K9

    NOCOPY#

    Bình luận
  2. * Dàn ý:

    A. Mở bài:

    – Giới thiệu kỉ niệm đó.

    B. Thân bài:

    – Kỉ niệm đó diễn ra khi nào? Ở đâu?

    – Có những ai xuất hiện trong kỉ niệm đó?

    – Kể lại các sự việc đã diễn ra.

    – Tại sao kỉ niệm đó lại đáng nhớ?

    C. Kết bài:

    – Suy nghĩ của bản thân.

    * Bài làm:

    “Tạm biết gấu misa nhé, tạm biệt thỏ trắng xinh, mai tôi vào lớp 1 rồi”, những câu hát đó vẫn mãi vang vọng trong lòng chúng ta. Kỉ niệm về những năm học đầu đời thật sự khó quên. Đặc biệt là kỉ niệm năm lớp một của em.

    Tròn 6 tuổi, em bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Em học đọc rất nhanh, chỉ nghe cô giáo đọc một lần, em có thể đọc theo vanh vách. Nhưng viết với em quả là một hành trình gian nan. Em thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho em cầm bút tay phải. Nhưng cứ khi nào không có ai nhìn là em lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của em tên là Ngọc. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết em thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Bước vào học kì hai, chúng em tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ em dần nguệch ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng, chúng em chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết. Đến cuối buổi học, cô Nhung trả vở chính tả cho chúng em. Cô bắt đầu nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới em: “Bạn Trang hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều.” Em hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn em và tiếp lời: “Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút thế nào không?” Lớp em đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: “Tuy vậy, bạn Trang vẫn quên. Cô phê bình Trang trong buổi học ngày hôm nay.” Rồi cô nhìn thẳng em và nói: “Cô hi vọng Trang sẽ nhớ lời cô dặn.” Một vài bạn cất tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt em nóng bừng, nước mắt ứa ra và bàn tay vò trang vở vừa viết. “Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều bạn.” – Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im phăng phắc. Em được cô khen lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của một cậu con trai hiếu thắng. Từ đó, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, em đã viết được những dòng chữ vô cùng sạch đẹp.

    Dù bây giờ, em không còn được học cô nữa, nhưng những bài học lí thú hay lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí em.

    Bình luận

Viết một bình luận