kể lại một một lần mắc lỗi khiến em hối hận vô cùng ( có yếu tộ miêu tả nội tâm)
giúp em với ạ
0 bình luận về “kể lại một một lần mắc lỗi khiến em hối hận vô cùng ( có yếu tộ miêu tả nội tâm)
giúp em với ạ”
Tôi năm nay đã lên lớp 9 rồi nhưng vẫn không thể nào quên được một lần tôi mắc lỗi vô cùng đáng trách khiến tôi mỗi lần nghĩ lại cảm thấy thật xấu hổ.Tôi xin kể lại câu truyện đó để các bạn không bị mắc lỗi như mình nữa.
Năm đó tôi học lớp 6, vào tiết toàn của cô L , cũng là cô giáo chủ nhiệm lớp tôi, cô cho lớp làm bài kiểm tra 15′ trước khi vào bài mới. Cô đã dặn lớp chuẩn bị nhưng do chủ quan vì đường đường tôi là đứa hsg toán nhất nhì của lớp, không có cớ gì mà bài kiểm tra này không đc 9,10. Nhưng tôi đã lầm, bài kiểm tra đó khó hơn tôi tưởng khá nhiều nên khiến tôi bị sốc , trong đầu tôi chả còn nhớ lấy một công thức nào, thời gian cứ thế trôi đi, rồi 15′ cũng qua đi, tôi không làm đc bài. Tiết toán sau, cô trả bài kiểm tra, , sô hai to tướng trong bài khiến tôi không tin vào mắt mình , tuy nhiên tôi vẫn cố tỏ vẻ như mình được điểm cao như mọi lần . Rồi cô giáo gọi điểm để ghi vào sổ, đến lượt tôi, tôi trả lơi to, rõng rạc : ” dạ 9 ạ “, các bạn không nghe lầm đâu, tôi đã trả lời như thế đó, và cô cũng chẳng hoài nghi j , ghi điểm 9 vào sổ. Tôi đắc chí lắm, về nhà , tôi làm lại bài kiểm tra rồi tự chấm cho mình đc 9. Nhưng bạn biết đấy ” kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra” , cô đã phát hiện ra tôi đọc sai điểm, cô đã thông báo về gia đình tôi khiến hôm đó tôi bị ăn trạch thay cơm. Tôi hận lắm, sáng hôm sau, nhân lúc cả lớp tập thể dục, tôi đã lén lấy sổ điểm của cô mang về nhà khiến cô bị BGH nhà trường khiển trách. Vào một ngày, tôi mở sổ điểm ra thì điểm 9 15′ vẫn còn đó và không hề có điểm 2 nào. Lật đi lật lại thì một tờ giấy bay ra, trong tờ giấy viết : C nó làm sao đấy nhỉ , hằng ngày nó học giỏi lắm cơ mà, sao đợt này đc có 2 điểm nhỉ, chắc hôm đó nó mệt.thôi thì tha cho bạn ý vậy. ” Tôi cảm thấy tội lỗi lắm, định xin lỗi cô và trả cô quyển sổ đó, nhưng đến lớp mới biết nhà cô có việc nên cô về quê, cô khác chủ nhiệm thay. …..
Phía trước con đường kia đang chờ đợi biết bao nhiêu thử thách khó khăn, cứ bước qua mỗi chặng đường tôi lại mắc phải những lỗi lầm. Có lẽ đi cả đời tôi cũng không quên được ngày hôm ấy – ngày tôi hối hận suốt đời.
Như thường lệ, sáng sáng tôi rảo bước trên con đường tới trường, vui vẻ ca hát, nhìn trời ngắm mây. Trong lòng vô cùng rộn ràng bởi tiết trời hôm nay rất đẹp, bỗng đột nhiên một cái sấm đánh đùng qua, rạch ngang trời khiến tôi giật mình : Trời không âm u, tại sao có chớp ? Có điều gì chẳng lành hay sao?
Nhanh chóng tôi đã đến lớp, có cảm giác như quên mất một thứ gì nhưng nhất thời chưa phát hiện ra. Trống đánh, tiết một đã đến, là tiết Văn, một môn học yêu thích của tôi. Nghĩ tới đây, tôi mới bàng hoàng : Thôi chết rồi, mình chưa học bài. Gấp gáp tôi lấy vở soạn ra, soạn lấy soạn để nhưng chẳng kịp nữa, cô đã bước vào lớp. Nụ cười cô ấm áp, cô nhẹ nhàng bước tới bục giảng, an tọa tại ghế giáo viên ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Mở đầu tiết học, cô luôn hỏi chúng tôi : “Các em đã học bài cũ chưa nhỉ?” Hôm nay, cũng không phải ngoại lệ, câu trả lời của cả lớp đương nhiên là “Có” rồi, nhưng tôi thì lại không, bỗng chốc có một cảm giác hổ thẹn bao trùm lên thân mình.
Cô nở nụ cười tươi khi thấy cả lớp rất đồng thanh trả lời, rồi cô mở sổ điểm ra :” Vậy bây giờ cô kiểm tra bài cũ nhé !” Lúc này, tôi mới thấy cái cảm giác lạnh toát sống lưng là gì, mồ hôi dần đọng trên trán, tay run run hết sức văn vo tờ giấy trên bàn. Nhìn cô lướt từng cái tên trong sổ điểm, tôi hồi hộp chỉ mong sao cái tên cô gọi không phải tên mình. Bất chợt, cô nói : “Mời em XXX lên bảng”. Ôi tên tôi, tôi đã từng cảm ơn cha mẹ biết bao nhiêu khi ban tặng cho tôi cái tên hay như thế nhưng có lẽ lúc này tôi ghét phải nghe thấy cái tên này nhất.
Nặng nhọc bước từng bước lên bục giảng, chưa lúc nào tôi lại thấy việc đi lại khó khăn thế này, như thể đang vác trên vai một tảng đá rất lớn vậy. Đè nặng thân hình bé nhỏ của tôi, mặt tôi dần trở nên tím tái, cầm vở soạn với trang giấy trắng tinh vì chưa động bút mang tới cho cô khiến tôi thấy rất xấu hổ. Cô bắt đầu hỏi những câu hỏi khá dễ về bài như : Tác giả sinh năm bao nhiêu ? Viết tác phẩm này khi nào ? Nhưng tôi có học bài đâu, những ngày tháng năm khiến tôi chẳng nhớ ra được con số nào. Ấp a ấp úng, tôi đưa mắt xuống dưới lớp tìm sự giúp đỡ thì cả lớp im thin thít, tôi thấy như cả thế giới đang quay lưng lại với mình. Nhìn dáng vẻ của tôi, cô biết chắc là tôi không học bài rồi, nét mặt cô thoáng buồn. Tôi đã từng là học sinh rất ưu tú, chăm ngoan ấy vậy mà bây giờ lại đứng hình trên bục giảng. Tôi đã khiến cô thất vọng nhiều rồi. Dẫu sao thì trong giờ học tôi vẫn luôn chăm chú nên cô phạt và nói sẽ cho tôi nợ lần này, để lần sau lấy điểm. Cô mời tôi về chỗ rồi vào bài mới, trong tiết học hôm ấy, cô vẫn giảng dạy rất đỗi bình thường như bao hôm khác, chỉ có tôi là áy náy suốt buổi, một chữ của bài học cũng không có.
Hết ngày hôm ấy, tôi chìm sâu trong sự áy náy, hối hận tột độ, tôi đã làm gì thế này, khiến cho cô giáo mà mình hằng yêu quý thấy thất vọng ? Đó là biểu hiện của một học sinh chăm ngoan học giỏi sao ?
Tôi quyết định viết bản kiểm điểm cho cô, nhận lỗi, xin lỗi với cô cũng cảm ơn cô nhiều vì vẫn tin tưởng ở tôi. Tôi đã hứa sẽ không bao giờ để sự việc như hôm nay diễn ra nữa, sẽ không để cô phải thất vọng nữa. Mang trên mình quyết tâm ấy, tôi tự răn bản thân mọi lúc mọi nơi. Bởi đối với tôi, cô vừa là thầy vừa là người mẹ hiền đáng kính của tôi. Cô ơi, tương lai con sẽ mắc thêm lỗi lầm nhưng nhất quyết sẽ không phải lỗi lầm này đâu cô, con luôn yêu quý và kính trọng cô, mong cô hãy tha thứ cho lỗi lầm của con để con có cơ hội sửa đổi hoàn thiện lại bản thân.
Đã rất lâu rồi, kể từ ngày tội lỗi ấy của tôi nhưng từng khoảnh khắc, từng cảm xúc vẫn hằn tin trong trái tim tôi không phai mờ. Nó như lời cảnh tỉnh cho tôi buộc tôi phải học và làm bài thật chăm chỉ để xứng đáng làm trò của cô, làm công dân của nước Việt Nam địa linh nhân kiệt.
Tôi năm nay đã lên lớp 9 rồi nhưng vẫn không thể nào quên được một lần tôi mắc lỗi vô cùng đáng trách khiến tôi mỗi lần nghĩ lại cảm thấy thật xấu hổ.Tôi xin kể lại câu truyện đó để các bạn không bị mắc lỗi như mình nữa.
Năm đó tôi học lớp 6, vào tiết toàn của cô L , cũng là cô giáo chủ nhiệm lớp tôi, cô cho lớp làm bài kiểm tra 15′ trước khi vào bài mới. Cô đã dặn lớp chuẩn bị nhưng do chủ quan vì đường đường tôi là đứa hsg toán nhất nhì của lớp, không có cớ gì mà bài kiểm tra này không đc 9,10. Nhưng tôi đã lầm, bài kiểm tra đó khó hơn tôi tưởng khá nhiều nên khiến tôi bị sốc , trong đầu tôi chả còn nhớ lấy một công thức nào, thời gian cứ thế trôi đi, rồi 15′ cũng qua đi, tôi không làm đc bài. Tiết toán sau, cô trả bài kiểm tra, , sô hai to tướng trong bài khiến tôi không tin vào mắt mình , tuy nhiên tôi vẫn cố tỏ vẻ như mình được điểm cao như mọi lần . Rồi cô giáo gọi điểm để ghi vào sổ, đến lượt tôi, tôi trả lơi to, rõng rạc : ” dạ 9 ạ “, các bạn không nghe lầm đâu, tôi đã trả lời như thế đó, và cô cũng chẳng hoài nghi j , ghi điểm 9 vào sổ. Tôi đắc chí lắm, về nhà , tôi làm lại bài kiểm tra rồi tự chấm cho mình đc 9. Nhưng bạn biết đấy ” kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra” , cô đã phát hiện ra tôi đọc sai điểm, cô đã thông báo về gia đình tôi khiến hôm đó tôi bị ăn trạch thay cơm. Tôi hận lắm, sáng hôm sau, nhân lúc cả lớp tập thể dục, tôi đã lén lấy sổ điểm của cô mang về nhà khiến cô bị BGH nhà trường khiển trách. Vào một ngày, tôi mở sổ điểm ra thì điểm 9 15′ vẫn còn đó và không hề có điểm 2 nào. Lật đi lật lại thì một tờ giấy bay ra, trong tờ giấy viết : C nó làm sao đấy nhỉ , hằng ngày nó học giỏi lắm cơ mà, sao đợt này đc có 2 điểm nhỉ, chắc hôm đó nó mệt.thôi thì tha cho bạn ý vậy. ” Tôi cảm thấy tội lỗi lắm, định xin lỗi cô và trả cô quyển sổ đó, nhưng đến lớp mới biết nhà cô có việc nên cô về quê, cô khác chủ nhiệm thay. …..
bạn tự nghĩ tiếp kết truyện nhé. dài quá
Phía trước con đường kia đang chờ đợi biết bao nhiêu thử thách khó khăn, cứ bước qua mỗi chặng đường tôi lại mắc phải những lỗi lầm. Có lẽ đi cả đời tôi cũng không quên được ngày hôm ấy – ngày tôi hối hận suốt đời.
Như thường lệ, sáng sáng tôi rảo bước trên con đường tới trường, vui vẻ ca hát, nhìn trời ngắm mây. Trong lòng vô cùng rộn ràng bởi tiết trời hôm nay rất đẹp, bỗng đột nhiên một cái sấm đánh đùng qua, rạch ngang trời khiến tôi giật mình : Trời không âm u, tại sao có chớp ? Có điều gì chẳng lành hay sao?
Nhanh chóng tôi đã đến lớp, có cảm giác như quên mất một thứ gì nhưng nhất thời chưa phát hiện ra. Trống đánh, tiết một đã đến, là tiết Văn, một môn học yêu thích của tôi. Nghĩ tới đây, tôi mới bàng hoàng : Thôi chết rồi, mình chưa học bài. Gấp gáp tôi lấy vở soạn ra, soạn lấy soạn để nhưng chẳng kịp nữa, cô đã bước vào lớp. Nụ cười cô ấm áp, cô nhẹ nhàng bước tới bục giảng, an tọa tại ghế giáo viên ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Mở đầu tiết học, cô luôn hỏi chúng tôi : “Các em đã học bài cũ chưa nhỉ?” Hôm nay, cũng không phải ngoại lệ, câu trả lời của cả lớp đương nhiên là “Có” rồi, nhưng tôi thì lại không, bỗng chốc có một cảm giác hổ thẹn bao trùm lên thân mình.
Cô nở nụ cười tươi khi thấy cả lớp rất đồng thanh trả lời, rồi cô mở sổ điểm ra :” Vậy bây giờ cô kiểm tra bài cũ nhé !” Lúc này, tôi mới thấy cái cảm giác lạnh toát sống lưng là gì, mồ hôi dần đọng trên trán, tay run run hết sức văn vo tờ giấy trên bàn. Nhìn cô lướt từng cái tên trong sổ điểm, tôi hồi hộp chỉ mong sao cái tên cô gọi không phải tên mình. Bất chợt, cô nói : “Mời em XXX lên bảng”. Ôi tên tôi, tôi đã từng cảm ơn cha mẹ biết bao nhiêu khi ban tặng cho tôi cái tên hay như thế nhưng có lẽ lúc này tôi ghét phải nghe thấy cái tên này nhất.
Nặng nhọc bước từng bước lên bục giảng, chưa lúc nào tôi lại thấy việc đi lại khó khăn thế này, như thể đang vác trên vai một tảng đá rất lớn vậy. Đè nặng thân hình bé nhỏ của tôi, mặt tôi dần trở nên tím tái, cầm vở soạn với trang giấy trắng tinh vì chưa động bút mang tới cho cô khiến tôi thấy rất xấu hổ. Cô bắt đầu hỏi những câu hỏi khá dễ về bài như : Tác giả sinh năm bao nhiêu ? Viết tác phẩm này khi nào ? Nhưng tôi có học bài đâu, những ngày tháng năm khiến tôi chẳng nhớ ra được con số nào. Ấp a ấp úng, tôi đưa mắt xuống dưới lớp tìm sự giúp đỡ thì cả lớp im thin thít, tôi thấy như cả thế giới đang quay lưng lại với mình. Nhìn dáng vẻ của tôi, cô biết chắc là tôi không học bài rồi, nét mặt cô thoáng buồn. Tôi đã từng là học sinh rất ưu tú, chăm ngoan ấy vậy mà bây giờ lại đứng hình trên bục giảng. Tôi đã khiến cô thất vọng nhiều rồi. Dẫu sao thì trong giờ học tôi vẫn luôn chăm chú nên cô phạt và nói sẽ cho tôi nợ lần này, để lần sau lấy điểm. Cô mời tôi về chỗ rồi vào bài mới, trong tiết học hôm ấy, cô vẫn giảng dạy rất đỗi bình thường như bao hôm khác, chỉ có tôi là áy náy suốt buổi, một chữ của bài học cũng không có.
Hết ngày hôm ấy, tôi chìm sâu trong sự áy náy, hối hận tột độ, tôi đã làm gì thế này, khiến cho cô giáo mà mình hằng yêu quý thấy thất vọng ? Đó là biểu hiện của một học sinh chăm ngoan học giỏi sao ?
Tôi quyết định viết bản kiểm điểm cho cô, nhận lỗi, xin lỗi với cô cũng cảm ơn cô nhiều vì vẫn tin tưởng ở tôi. Tôi đã hứa sẽ không bao giờ để sự việc như hôm nay diễn ra nữa, sẽ không để cô phải thất vọng nữa. Mang trên mình quyết tâm ấy, tôi tự răn bản thân mọi lúc mọi nơi. Bởi đối với tôi, cô vừa là thầy vừa là người mẹ hiền đáng kính của tôi. Cô ơi, tương lai con sẽ mắc thêm lỗi lầm nhưng nhất quyết sẽ không phải lỗi lầm này đâu cô, con luôn yêu quý và kính trọng cô, mong cô hãy tha thứ cho lỗi lầm của con để con có cơ hội sửa đổi hoàn thiện lại bản thân.
Đã rất lâu rồi, kể từ ngày tội lỗi ấy của tôi nhưng từng khoảnh khắc, từng cảm xúc vẫn hằn tin trong trái tim tôi không phai mờ. Nó như lời cảnh tỉnh cho tôi buộc tôi phải học và làm bài thật chăm chỉ để xứng đáng làm trò của cô, làm công dân của nước Việt Nam địa linh nhân kiệt.