kể về 1 lần em mắc lỗi ( ngắn ) nhanh nha mingf cần gấp

kể về 1 lần em mắc lỗi ( ngắn )
nhanh nha mingf cần gấp

0 bình luận về “kể về 1 lần em mắc lỗi ( ngắn ) nhanh nha mingf cần gấp”

  1. Trên đời này có những kỉ niệm vui , buồn bất ngờ đến mà không ai ngờ được . Trong cuộc sống , ai cũng có nỗi buồn riêng của mình . Cũng như bao người khác tôi cũng có nỗi buồn riêng của mình , tuy bố , mẹ không phạt tôi nhưng tôi vẫn day dứt đến mãi tận bây giờ.

    Hôm đó tôi đã đi học về , trời đã tối , nhưng lúc đó không biết nghĩ thế nào mà tôi lại chạy sang nhà bạn chơi . Tôi chơi đến tân bảy giờ mới về , quên hết cả ăn , uống . Lúc về nhà , tôi chợt nhớ ra là mình chưa về nhà . Tôi liền ba chân bốn cẳng chạy hấp ta hấp tấp về . Về nhà , tôi không thấy ai ở nhà hết . Tôi nghĩ cả nhà đã đi ăn ở một nhà hàng nào đó. Tôi liền ra sân bóng ngồi để chờ . Và suy nghĩ đó cứ kéo dài cho đến 30 phút sau . Ý nghĩ đó chợt thay đổi khi tôi đang ngẫm nghĩ về tội lỗi của mình. Tôi nghĩ ” có khi nào cả nhà đang đi tìm minh không nhỉ ” . Tôi bắt đầu lo lắng . 15 phút sau , tôi nghe có tiếng xe máy về ở nhà . Tôi về thì thấy bố , mẹ đang đi tìm tôi . Bố mẹ chỉ nhìn tôi với ánh mắt thất vọng . Mẹ nói 

    – Thôi, chuyện cũng đã xảy ra rồi , con vào ăn cơm đi .

    Tuy bố , mẹ không nạt tôi nhưng tôi biết trong mắt bố mẹ rất buồn. 

    Bình luận
  2. Bị điểm kém đối với nhiều người có lẽ chẳng phải là điều gì quá ghê gớm, thế nhưng đối với với một học sinh được xếp nhất lớp, thì đó là một sự xấu hổ vô cùng với bạn bè, với thầy cô và cả sự sợ hãi nếu như bố mẹ biết. Thế nên một đứa như tôi đã làm một việc rất hài hước và ngờ nghệch.

    Lúc đó là thời lớp 5, khi mọi đứa trẻ đã bắt đầu lớn đã có suy nghĩ riêng và cũng nhận thức được tầm quan trọng của sĩ diện, lớp chúng tôi có sự phân bì rất lớn giữa những cá nhân có lực học tốt nhất lớp. Và bản thân tôi luôn là đứa đứng đầu, lại là lớp trưởng thế nên mẹ tôi tự hào về tôi lắm, cô chủ nhiệm cũng rất thích nói về tôi khi họp phụ huynh. Rồi có một ngày trong buổi kiểm tra thường xuyên, chẳng biết đầu óc tôi lú lẫn thế nào lại làm sai hai trên tổng số ba bài, kết quả là tôi được ba điểm, khi phát bài tôi sốc vô cùng. Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên, tôi vội cất bài kiểm tra của mình đi, cả buổi học hôm ấy tôi không thể vui vẻ nổi, tôi lại nghĩ đến mẹ và tôi tìm cách giấu bài kiểm tra, bởi sợ mẹ sẽ thất vọng và sẽ buồn vì tôi lắm. Các bạn biết tôi giấu ở đâu không? Tôi đã giấu nó ở ngăn trong cùng của cặp sách, rồi khóa lại chỉ đơn giản vì tôi nghĩ mẹ sẽ không bao giờ lục cặp sách của tôi đâu. Ai ngờ tôi đã lầm, mẹ đã tìm ra bài kiểm tra của tôi, nhưng mẹ không mắng tôi mà mẹ chỉ lắc đầu cười nói với tôi: “Mẹ chưa thấy đứa nào dốt như mày, ai đời lại đi giấu bài kiểm tra trong cặp sách, tưởng mẹ không xem chắc, ít nhất ngày xưa mẹ còn biết thủ tiêu nó đi cơ. Sao mẹ sinh ra mày mà mày lại chẳng thông minh được như mẹ gì cả”. Tôi đứng hình với câu nói hóm hỉnh của mẹ, bỗng tôi thấy mình ngốc thật, đúng là trẻ con thì khó mà nghĩ xa xôi được. Sau đó mẹ nhẹ nhàng nói với tôi: “Mẹ nói nhé, con người cũng có lúc sai lầm, có lúc thất bại, nhìn xem bố mẹ trồng cà phê đâu phải chưa từng có cây bị chết, nhưng chính từ những cây chết đó bố mẹ mới rút được kinh nghiệm để trồng thành công cả vườn cà xanh tốt như bây giờ. Học tập cũng vậy, điểm kém là để con phấn đấu và không lơ là trong học tập, đó là tiếng chuông cảnh tỉnh dành cho con, chứ không việc gì phải xấu hổ, người có bản lĩnh chính là người đứng lên từ thất bại để thành công con ạ”.

    Những lời mẹ nói từ lâu ấy, tôi vẫn nhớ mãi đến hôm nay, tôi không biết nó là bài học thứ bao nhiêu mẹ dạy, mẹ ít chữ nhưng những gì mẹ dạy đều quý giá vô cùng. Nghĩ vậy tôi lại càng yêu mẹ hơn. Tuổi thơ của tôi lại có thêm một ký ức về lần phạm lỗi ngô nghê nhưng đắt giá

    Bình luận

Viết một bình luận