Kể về kỉ niệm khó quên đối với người mẹ của em.Viết ngắn thôi ngắn ngắn thôi đừng viết dài,đừng sao chép nhé.
0 bình luận về “Kể về kỉ niệm khó quên đối với người mẹ của em.Viết ngắn thôi ngắn ngắn thôi đừng viết dài,đừng sao chép nhé.”
Bài làm
kỉ niệm khó quên mà em luôn in giữ trong lòng đó là lần em làm đổ bình hoa của mẹ .Truyện là thế này.
hôm ấy , em đi học về . Em thấy một lọ hoa trên bàn trông rất đẹp .Em thầm nghĩ chắc đó là bình hoa mà mẹ mới mua lại còn được cắm bông thế kia nữa chắc nó rất quan trọng với mẹ.Cái bình được trang trí những hoa văn rất đẹp.Nó còn mang trên mình những chị hồng xinh xắn .Rồi em liền lại gần nó thì thấy dòng chữ “tặng em yêu”, em ngạc nhiên lắm !Một lúc sau , em chợt nhá ra đó là đây chính là bình bông mà bố tằng mẹ nhân ngày sinh nhật vì bố ở xa , chắc bây giờ bố mới gửi . Một lúc sau , em xuống dưới nhà thì chẳng may em làm đổ bình chiếc bình ,em sửng sốt .Thì vừa lúc ấy , mẹ em đi về nhà ,em vội vàng chùm chiếc khăn lên đống mảnh vỡ rồi cất đi coi như chưa có truyện gì xảy ra .Mẹ tôi về mẹ hỏi:
-Ồ , con !Con có thấy chiếc bình mà mẹ để đây hay không ?
Tôi đáp :
– không ạ! con có thấy cái bình nào đâu?
Mẹ tôi có vẻ là biết nhưng mẹ tôi lại lắc đầu đi.Vài ngày sau , mẹ tôi quét nhà ra những mảnh vỡ ấy .Rồi chờ tôi đi học về ,mẹ lại hỏi em câu hôm trước ,em cũng trả lời y như vậy.Mẹ liền đáp:
-Vậy là đống vỡ này là do con mèo rồi .Mà sao con mèo lại biết trùm khăn lên đống vỡ nhỉ?
Lúc ấy tôi mới ngượng nghịu kể hết mọi việc cho em nghe và xl mẹ
Trong cuộc sông ai cũng có những kỉ niệm vui hay buồn .Và tôi cũng vậy tôi cũng có một kỉ niệm dạy cho tôi bài học cáo quý.Đó là tôi bị điểm kém đó là kỉ niệm làm cho tôi nhớ mãi trong tâm hồn.
Hôm đó,thầy tôi bảo ngày mai sẽ có một bài kiểm tra giữa kì các em nhớ ôn tập nhé.Khi đến đêm,chuẩn bị đi học bỗng nhà em bên cạnh sinh nhật mới tôi lúc.Lúc đó tôi không biết chọ ra sao,toi nghĩ chắc về học sau cũng được.Tưởng truyện đã ôn thỏa .Nhưng khi chơi quá mải nên quên mất và khi đến đêm tôi mới nhớ ra ,mà đã khuyê rồi nên đọi sáng mai sẽ học vì học buổi sáng rất dễ thuộc .Đến sáng mai tôi lại dậy muộn.Khi đến lớp làm đề thi tôi trong đâu không biết một cái gì tôi nhìn mấy đứa bạn làm nhanh tôi mới nghĩ nêu hôm đó mình thì ddã như các bạn rồi không biết làmnên trắc nghiệm tôi làm láo còn tự luận thì bỏ trống đợi khi báo điểm.Khi báo điểm điểm tôi quá thấp .Tôi nghĩ về sẽ bị ăn đòn rồi,khi đến nhà tôi cất cặp đợi phán sử của mẹ nhưng tưởng rằng bố sẽ cầm gậy đánh tôi mà mẹmặt buồn bã “con cố gắng đuọc điểm cao nhé ” lúc đó mặt tôi khóc một lúc rồi nói: “Con xin lỗi vìlàm mẹ buồn”…
Khi qua ngày đó tôi đã nghĩ rất nhiều và hứa hẹn sẽ không để bố thất vong.Mà hứa sẽ chăm học được điểm tối để bố nở nụ cười mỗi ngày
Bài làm
kỉ niệm khó quên mà em luôn in giữ trong lòng đó là lần em làm đổ bình hoa của mẹ .Truyện là thế này.
hôm ấy , em đi học về . Em thấy một lọ hoa trên bàn trông rất đẹp .Em thầm nghĩ chắc đó là bình hoa mà mẹ mới mua lại còn được cắm bông thế kia nữa chắc nó rất quan trọng với mẹ.Cái bình được trang trí những hoa văn rất đẹp.Nó còn mang trên mình những chị hồng xinh xắn .Rồi em liền lại gần nó thì thấy dòng chữ “tặng em yêu”, em ngạc nhiên lắm !Một lúc sau , em chợt nhá ra đó là đây chính là bình bông mà bố tằng mẹ nhân ngày sinh nhật vì bố ở xa , chắc bây giờ bố mới gửi . Một lúc sau , em xuống dưới nhà thì chẳng may em làm đổ bình chiếc bình ,em sửng sốt .Thì vừa lúc ấy , mẹ em đi về nhà ,em vội vàng chùm chiếc khăn lên đống mảnh vỡ rồi cất đi coi như chưa có truyện gì xảy ra .Mẹ tôi về mẹ hỏi:
-Ồ , con !Con có thấy chiếc bình mà mẹ để đây hay không ?
Tôi đáp :
– không ạ! con có thấy cái bình nào đâu?
Mẹ tôi có vẻ là biết nhưng mẹ tôi lại lắc đầu đi.Vài ngày sau , mẹ tôi quét nhà ra những mảnh vỡ ấy .Rồi chờ tôi đi học về ,mẹ lại hỏi em câu hôm trước ,em cũng trả lời y như vậy.Mẹ liền đáp:
-Vậy là đống vỡ này là do con mèo rồi .Mà sao con mèo lại biết trùm khăn lên đống vỡ nhỉ?
Lúc ấy tôi mới ngượng nghịu kể hết mọi việc cho em nghe và xl mẹ
Trong cuộc sông ai cũng có những kỉ niệm vui hay buồn .Và tôi cũng vậy tôi cũng có một kỉ niệm dạy cho tôi bài học cáo quý.Đó là tôi bị điểm kém đó là kỉ niệm làm cho tôi nhớ mãi trong tâm hồn.
Hôm đó,thầy tôi bảo ngày mai sẽ có một bài kiểm tra giữa kì các em nhớ ôn tập nhé.Khi đến đêm,chuẩn bị đi học bỗng nhà em bên cạnh sinh nhật mới tôi lúc.Lúc đó tôi không biết chọ ra sao,toi nghĩ chắc về học sau cũng được.Tưởng truyện đã ôn thỏa .Nhưng khi chơi quá mải nên quên mất và khi đến đêm tôi mới nhớ ra ,mà đã khuyê rồi nên đọi sáng mai sẽ học vì học buổi sáng rất dễ thuộc .Đến sáng mai tôi lại dậy muộn.Khi đến lớp làm đề thi tôi trong đâu không biết một cái gì tôi nhìn mấy đứa bạn làm nhanh tôi mới nghĩ nêu hôm đó mình thì ddã như các bạn rồi không biết làmnên trắc nghiệm tôi làm láo còn tự luận thì bỏ trống đợi khi báo điểm.Khi báo điểm điểm tôi quá thấp .Tôi nghĩ về sẽ bị ăn đòn rồi,khi đến nhà tôi cất cặp đợi phán sử của mẹ nhưng tưởng rằng bố sẽ cầm gậy đánh tôi mà mẹmặt buồn bã “con cố gắng đuọc điểm cao nhé ” lúc đó mặt tôi khóc một lúc rồi nói: “Con xin lỗi vìlàm mẹ buồn”…
Khi qua ngày đó tôi đã nghĩ rất nhiều và hứa hẹn sẽ không để bố thất vong.Mà hứa sẽ chăm học được điểm tối để bố nở nụ cười mỗi ngày