kể về một kỉ niệm đáng nhớ nhất của em có tình huống truyện kịch tính kể về ngày khai trường đầu tiên có kết hợp tự sự miêu tả và biểu cảm nhớ ko chép mạng nha
kể về một kỉ niệm đáng nhớ nhất của em có tình huống truyện kịch tính kể về ngày khai trường đầu tiên có kết hợp tự sự miêu tả và biểu cảm nhớ ko chép mạng nha
Tuổi học trò có rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ, đối với em kỉ niệm đẹp nhất là kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học. Ngày đầu tiên đi học là ngày quang trọng trong đời của mỗi học sinh.
Đêm trước đó, em và mẹ đã chuẩn bị đầy đủ các đồ dùng học tập như sách vở mới, quần áo mới, giày dép mới,… để sáng mai đến trường. Tối hôm ấy, em ngủ rất ngon nhưng mẹ em lại thức đến khuya mới ngủ. Sáng hôm sau, em dậy sớm hơn thường ngày để vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi cùng mẹ đến trường.
Hôm nay, em cảm thấy mọi vật xung quanh trở nên thay đổi. Con đường mòn em thường ngày đi bây giờ như nó ngấn lại vậy. Bầu trời cao, trong xanh, vài tia nắng nhẹ chiếu xuyên qua cành cây kẽ lá. Một vài chú chim hót líu lo trên cành cây. Tâm trạng em lúc này có chút sợ sệt, lo âu không biết lúc đén trường sẽ ra sao,…
Khi đến trường trước mặt em là cổng trường có khắc dòng chữ màu xanh thật to và đẹp” TRƯỜNG TIỂU HỌC SỐ 1 TRƯƠNG QUANG TRỌNG”. Nhìn vào trong sân trường, em thấy không khí thật nhộn nhịp với học sinh, giáo viên và các bậc phụ huynh, trông ai cũng tười vui, quần áo tươm tươi sạch sẽ.
Em để ý thấy nhiều bạn mới vào cũng nắm lấy tay mẹ và bước từng bước nhỏ…Một số bạn còn bíu lấy tay mẹ và khóc nức nở. Một hồi tiếng trống vang lên, các anh chị xếp hàng vào lớp chỉ có chúng em là không biết gì.
Một cô bước tới và chỉ dẫn cho em và các bạn khác vào lớp. Khi cô diểm danh đến tim em, em sợ sệt im lặng không đáp lại lời cô, nêm mẹ phải đáp thay. Lúc em đứng lên tim em như ngừng đập, trán chảy mồ hôi đầm đìa. Khi cô xếp chỗ ngồi, em được ngồi bên cạnh ô cửa sổ cảu lớp học. Và bên cạnh em là một bạn nữ xinh xắn, dễ thương. Tôi cảm thấy mọi vật xung quanh từ bàn ghế đến bảng đen, thấy thật gần gũi. Sau đó, cô bước lên bục giới thiệu về bản thân cô.Từu đó, em mới biết cô tên” Hồng”. Cô bắt đầu viết chữ “a” và chúng em đọc theo. Thế là buổi học bắt đầu.
Với em ngày hôm đó, là một kỉ niệm đáng nhớ. Em sẽ luôn khắc ghi sâu trong tim mình. Em thầm hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để đền ơn cô và đặc biệt là người mẹ luôn yêu thương chúng ta.
Mik viết hơi dở có gì bn bỏ qua cho mik nhé! Chúc bn học tốt!
Đối với mỗi người, tuổi học trò luôn là kỉ niệm đáng nhớ nhất. Và cứ mỗi độ thu về, trong lòng ta lại nao nao về ngày tựu trường. Tôi cũng vậy, dù đã trải qua rất nhiều buổi tựu trường, nhưng lần nào tôi cũng cảm thấy háo hức và chờ mong ngày này. Và đặc biệt, cái cảm giác lần đầu tiên tôi khoác lên mình bộ đồng phục trắng trong ngày khai trường cấp 2 lại khiến tôi nhớ sâu sắc nhất. Đó là hôm khai giảng đầu tiên ở trường THCS Ngô Sĩ Liên.
Buổi sáng hôm khai trường, tôi được bố trở tới trường từ rất sớm, trên con đường cũng không hẳn là xa lạ, nhưng trong lòng tôi lại như có đổi mới, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, tôi chính thứ là học sinh cấp 2 trường THCS Ngô Sĩ Liên. Trên cao, những đám mây trắng trôi bồng bềnh, nhẹ nhàng cùng với bầu trời xanh và trong vắt. Mặc dù hè đã dần qua nhường chỗ cho mùa thu mát mẻ nhưng vẫn còn đó những khóm phượng nở muộn, nép mình trong những tán lá, ngượng ngùng trước ánh nhìn của bao người. Trên con đường đông đúc nhộn nhịp đầy không khí ngày khai trường, tôi cũng bắt gặp những bạn học sinh cùng trang lứa với tôi đang nở một nụ cười rất tươi trên môi, cùng với đồng phục trắng và chiếc khăn đỏ phơi phới. Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi bắt gặp hình ảnh này… Nhìn thấy các em mới học lớp 1 , lớp 2 tôi lại có chút gợi nhớ về ngày khai trường lớp 1 đầu tiên của tôi. Trên tay cầm những chiếc cờ đỏ thắm, cùng với cành hoa tươi thắm, có một số em còn hơi khóc lóc,.. những hình ảnh này tôi đã đầu trải qua và cũng nhìn thấy rất nhiều lần. Nhưng đó chỉ là quá khứ, giờ tôi đã tự hào là học sinh cấp 2, tôi đã trưởng thành hơn, không còn cầm cờ hoa, không còn khóc lóc,…. Xe cứ bon bon băng trên con đường, rồi cũng đỗ lại trước cổng trường THCS Ngô Sĩ Liên. Đây là lần đầu tiên tôi mới có cơ hội ngắm nhìn ngôi trường mới của mình thật kĩ như thế này và phát hiện ra rằng, nó thật đẹp! Những tia nắng đầu tiên của ngày mới tinh nghịch chiếu xuống sân trường, xen qua các kẽ lá ,xuyên qua các ô cửa sổ và vào cả những lớp học. Màu vàng tươi của nắng đã làm cho ngôi trường thân thương của tôi như khoác lên một chiếc áo mới, lộng lẫy và lung linh biết bao! Rất nhiều bạn học sinh từ những nơi xa đến, họ cũng như tôi – những đứa học sinh mới bước vào trường – hơi rụt rè, lạ lẫm như những chú chim non nớt vừa rời tổ, muốn bay và vươn tới bầu trời xanh cao vút. Tôi có cảm giác không khí ở đây sao ấm áp và thân thuộc quá! Những đứa bạn mới quen qua những câu hỏi chân thành và ân cần đã trở nên thân thiết, gắn bó. Mặc trên mình bộ đồng phục trắng của trường THCS Ngô Sĩ Liên, cũng như bao người bạn khác tôi đã nhận ra rằng mình thật sự đã trưởng thành, không còn là cô học trò nấp sau lừng mẹ ngày nào mà giờ đây đã trở thành một thiếu nữ. Chẳng bao lâu buổi lễ đã được bắt đầu, chúng tôi đi theo lớp, lần lượt tiến vào chỗ ngồi của mình ở chính giữa sân, cô Nguyễn Thị Lâm Hải – giáo chủ nhiệm hiền từ của lớp tôi, với bộ áo dài được cắt may tỉ mỉ và khéo léo cùng màu sắc hường truyền thống của trường, nở nụ cười hiền dịu ,âu yếm nhìn những học sinh mới của mình rồi cùng tiến vào sân. Hai bên là những anh chị khối 7, 8, 9 cùng với những cô giáo thầy giáo đang hướng về phía chúng tôi, tiếng vỗ tay vang giòn giã vang lên không ngừng, và cùng với đó là nụ cười tươi đón chào chúng tôi, như muốn nói rằng “ Chào mừng các em đến với ngôi trường này!’’ làm tôi cảm giác như giữa chúng tôi đã thân quen từ trước, cũng như vậy theo một cách tự nhiên chúng tôi cũng mỉm cười và vẫy tay đáp lại sự nồng nhiệt đó. Nhìn xung quanh toàn những bóng cây mát, nhìn phía ban đại diện có rất nhiều cán bộ trên sở rất khang trạng mặc các bộ quần áo lịch sự. Chúng tôi đều ồ lên và thán phục, vỗ tay liên tục khi người dẫn đọc giới thiệu tới các ban đại biểu. Tiếp theo đó, là buổi lễ chào cờ, bài hát Quốc Ca quen thuộc lại cát lên. Giai điệu của nó rất hào hùng, gợi lên trong mỗi chúng ta những nỗi niềm khó tả, một niềm tự hào, và tình yêu quê hương mãnh liệt. Sau đó đến phút truyền thống – là những giây phút mỗi học sinh chúng tôi và cô giáo cùng nghe lại và tưởng nhớ lại vị anh hùng Ngô Sĩ Liên. Những tiết mục văn nghệ đẹp mắt cùng với những lời nhắn nhủ, động viên của các cán bộ giáo dục nhà nước. Rồi giọng của cô hiệu trưởng cất lên, ngọt ngào và ấm áp, và khi tiếng trống trường vang lên bên tai báo hiệu một năm học mới đã bắt đầu, và cũng báo hiệu rằng cuộc sống của tôi đã bước sang một trang mới mang tên “Cấp 2”. Khi đã tan buổi khai trường, cô dẫn bọn tôi lên lớp ngồi nghỉ, tuy không phải là buổi đầu tiên lên lớp, nhưng tôi thấy lớp cảm giác khang trang và đẹp hơn mấy buổi đầu đến để làm quen. Ánh nắng vàng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt bàn nhìn trông thấy thơ mộng. Khi bước vào lớp, nhìn qua cửa sổ tôi thấy không khí thật khác nhau. Vừa mới ở dưới sân trường náo nhiệt sôi động, lên trên lớp lại thấy im ắng và có chút thơ mộng của nắng mùa thu. Tôi đã phải lặng người rất lâu nhìn ra ngoài của sổ. Cô Lâm Hải – chủ nhiệm lớp tôi nhẹ nhàng chỉ bảo và dặn dò chúng tôi về quãng đường học cấp 2 sắp tới của chúng tôi. Có một câu nói tôi thấy hay nhất mà cô tôi nói chính là: “Chào mừng các em đã tới ngôi trường Ngô Sĩ Liên!”.
Dù thời gian có trôi đi chăng nữa, buổi tựu trường đầu tiên ở Ngô Sĩ Liên sẽ luôn in đậm trong tôi. Vì nó chính là dấu ấn của việc tôi đã chính thức học cấp 2.
(bạn tham khảo thôi nhó, bài này mình viết về trường của mình nên bạn đổi chút từ ngữ đi nhé!)
#chucbanhoctotnhe;3333