kể về người mà em yêu quý bằng một đoạn văn khoảng 12 câu. ( đúng 12 câu nhé, 13 câu cũng được)
hứa sẽ cho tim và 5*
0 bình luận về “kể về người mà em yêu quý bằng một đoạn văn khoảng 12 câu. ( đúng 12 câu nhé, 13 câu cũng được)
hứa sẽ cho tim và 5*”
Mỗi người chúng ta sinh ra đều có một người mẹ. Đó là người mang nặng đẻ đau, chăm lo và nuôi dưỡng chúng ta trưởng thành. Mẹ của tôi cũng như bao người mẹ khác, đều rất yêu thương con cái. Tôi rất yêu mẹ của em.
Mỗi lần nghe ai đó nhắc về tình mẫu tử, tôi lại nghĩ về người mẹ thân yêu của mình. Dáng người mẹ thanh mảnh cùng mái tóc đen dài óng mượt. Khuôn mặt tròn trịa, phúc hậu. Lấp lánh trên khuôn mặt ấy chính là đôi mắt đen lay láy như hạt cườm. Đôi mắt mẹ trìu mến, đầy vỗ về thương yêu. Mẹ vừa hiền dịu, vừa nghiêm khắc. Khi tôi chăm ngoan, mẹ lại nở nụ cười tươi rạng rỡ. Khi tôi chưa vâng lời, đôi môi mẹ chẳng còn tươi tắn, trông buồn đến la. Mỗi ngày, đôi bàn tay gầy xương của mẹ lại nấu những món ăn thơm ngon bổ dưỡng cho cả gia đình. Tôi ước mong mẹ sẽ mãi bên mình và thầm nhủ sẽ không để mẹ phải phiền lòng.
Bà nội của em năm nay đã sáu mươi bảy tuổi. Nhưng bà vẫn còn minh mẫn và khỏe mạnh lắm.
Bà có dáng người nhỏ nhắn. Mái tóc bà đã bạc trắng nhưng vẫn còn rất dài và luôn được bà búi lên gọn gàng. Khuôn mặt đã in hằn dấu vết của thời gian với nhiều nếp nhăn. Nhìn khuôn mặt của bà, ai cũng cảm thấy yêu mến bởi sự phúc hậu, đặc biệt là đôi mắt hiền từ mỗi khi nhìn những người xung quanh.
Bà rất yêu thương em. Mỗi lần về quê chơi, em thường được bà kể cho nghe những câu chuyện cổ tích hấp dẫn. Em còn rất thích những món ăn thôn quê giản dị của bà nữa. Đặc biệt là những lần hai bà cháu cùng nhau ra vườn chăm sóc vườn rau, bà đã dạy em rất nhiều điều thú vị về thế giới của các loài cây.
Mỗi người chúng ta sinh ra đều có một người mẹ. Đó là người mang nặng đẻ đau, chăm lo và nuôi dưỡng chúng ta trưởng thành. Mẹ của tôi cũng như bao người mẹ khác, đều rất yêu thương con cái. Tôi rất yêu mẹ của em.
Mỗi lần nghe ai đó nhắc về tình mẫu tử, tôi lại nghĩ về người mẹ thân yêu của mình. Dáng người mẹ thanh mảnh cùng mái tóc đen dài óng mượt. Khuôn mặt tròn trịa, phúc hậu. Lấp lánh trên khuôn mặt ấy chính là đôi mắt đen lay láy như hạt cườm. Đôi mắt mẹ trìu mến, đầy vỗ về thương yêu. Mẹ vừa hiền dịu, vừa nghiêm khắc. Khi tôi chăm ngoan, mẹ lại nở nụ cười tươi rạng rỡ. Khi tôi chưa vâng lời, đôi môi mẹ chẳng còn tươi tắn, trông buồn đến la. Mỗi ngày, đôi bàn tay gầy xương của mẹ lại nấu những món ăn thơm ngon bổ dưỡng cho cả gia đình. Tôi ước mong mẹ sẽ mãi bên mình và thầm nhủ sẽ không để mẹ phải phiền lòng.
Bà nội của em năm nay đã sáu mươi bảy tuổi. Nhưng bà vẫn còn minh mẫn và khỏe mạnh lắm.
Bà có dáng người nhỏ nhắn. Mái tóc bà đã bạc trắng nhưng vẫn còn rất dài và luôn được bà búi lên gọn gàng. Khuôn mặt đã in hằn dấu vết của thời gian với nhiều nếp nhăn. Nhìn khuôn mặt của bà, ai cũng cảm thấy yêu mến bởi sự phúc hậu, đặc biệt là đôi mắt hiền từ mỗi khi nhìn những người xung quanh.
Bà rất yêu thương em. Mỗi lần về quê chơi, em thường được bà kể cho nghe những câu chuyện cổ tích hấp dẫn. Em còn rất thích những món ăn thôn quê giản dị của bà nữa. Đặc biệt là những lần hai bà cháu cùng nhau ra vườn chăm sóc vườn rau, bà đã dạy em rất nhiều điều thú vị về thế giới của các loài cây.
Em rất yêu bà nội của em.