Kể về những đổi mới ở quê em
( Kể về Chí Linh-Hải Dương đi ạ )
0 bình luận về “Kể về những đổi mới ở quê em
( Kể về Chí Linh-Hải Dương đi ạ )”
-em sinh ra và quê em ở Chí -Linh-Hải-Dương,
Khi em còn là học sinh cấp một bé tí, nhà em nghèo, mà không phải chỉ mỗi nhà em đâu, hàng xóm xung quanh nhà em cũng nghèo. Chúng em đi học trên con đường cát trắng mà mùa hè, khi dép bị đứt thì không thể nào đi qua nổi. Cát nóng bỏng làm đỏ rộp đôi bàn chân bé xíu của những cô cậu học trò như tụi em, có lúc chúng em rủ nhau bẻ lấy bẹ chuối rồi làm dép đi học. Mùa mưa đến thì đỡ hơn, vì cát hút mưa nên không nóng nữa, nhưng lúc đó đi xe đạp lại rất khó, vì nước làm cát nhũn ra, phải xuống xe đi bộ mới đi qua được. Trường mẫu giáo với trường cấp một lại chung nên rất bất tiện. Buổi sáng là lớp mẫu giáo học, buổi chiều thì dành cho lớp một với lớp hai. Nhà cửa, phố xá cũng không nhộn nhịp, không có nhiều biển báo như bây giờ. Đa số các ngôi nhà của quê em đều là nhà một tầng, ít có nhà cao tầng như bây giờ. Con đường vào buổi tối thì mù mịt, tối om, lâu lâu mới thấy một ít ánh sáng phát ra từ những nhà ven đường còn thức mà thôi, hoặc ở ngã ba hay ngã tư thì có cái đèn điện của mọi người đóng góp lại treo lên cột điện cho sáng.
Trải qua một thời gian dài thực hiện theo chủ trương, đường lối chính sách đúng đắn của Đảng và nhà nước ta. Bộ mặt của quê em đã đổi mới hoàn toàn. Trước đây con đường chỉ có màu của cát trắng, màu của sỏi đá, thì bây giờ nó lại được khoác lên mình một màu áo mới, màu của xi măng, cát sỏi, màu của bê tông hắc ín trộn đều với nhau tạo thành một chiếc áo màu xanh rất khác biệt. Con đường phẳng phiu, đẹp đẽ, sạch sẽ khác hẳn với con đường luôn phủ đầy cát bụi, thỉnh thoảng lại có một ổ gà hay ổ voi bởi sỏi đá bị dồn hết sang một bên. Hơn nữa, ngày nay ở hai bên đường còn được trồng những cây xà cừ, cây bàng to đùng, rợp bóng mát. Những ngôi nhà hai tầng, ba tầng mọc lên san sát nhau, thay đi cái màu cũ kĩ của những viên ngói, viên gạch được dùng đi dùng lại nhiều lần là những viên gạch mới đỏ chói, những tấm lợp tôn đủ màu sắc làm cho ngôi nhà thật đẹp đẽ và thật kiều diễm. Khi xây nhà xong người ta còn xây những cái cổng thật cao, thật đẹp nhìn rất đã mắt. Cho tới trường học, trạm y tế, … cũng được trang bị đầy đủ hơn. Bây giờ ở quê em đã có trường mẫu giáo, trường cấp một cấp hai và cấp ba riêng rồi. Ngôi trường mẫu giáo em hằng mong ước mà chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi đã xuất hiện. Trong trường có đu quay, có cầu trượt, có cả xích đu, và nhiều trò chơi khác mà trước đây em mơ ước đều đã có đầy đủ. Thỉnh thoảng em lại cùng đám bạn giấu bác bảo vệ vào đây chơi đùa cho đỡ thèm, những lúc đó, bao nhiêu kí ức về thời xa xưa lại hiện lên thật rõ nét – cái thời chỉ biết nhìn tivi và tưởng tượng mình được như thế dù chỉ một lần cũng mãn nguyện. Trường của chúng em thì đã có bàn ghế đầy đủ, có bảng mới rất đẹp, chúng em không sợ mỗi lần lên bảng viết bài sẽ bị các bạn ở dưới chê cười nữa. Bởi bảng mới có các đường kẻ để khi tụi em viết sẽ được thẳng hàng và đẹp hơn. Và chúng em cũng có thêm nhiều thầy cô mới nữa. Hồi đó, những thầy cô dạy toán, dạy tiếng Việt sẽ dạy luôn cả thể dục, âm nhạc và mỹ thuật nữa. Bây giờ, mỗi khi đi học hay đi chơi về muộn em cũng không sợ nữa, bởi có nhiều cây cột điện đang phát sáng vào mỗi tối làm cho con đường trở nên lung linh hơn rất nhiều. Mùa hè chúng em không sợ cái nóng, mùa đông chúng em không sợ cái lạnh nữa. Vì giờ đây, khi hè đến chúng em có những cây quạt điện làm trợ thủ rất đắc lực, còn đông đến thì những chiếc áo khoác đủ màu sắc, những chiếc chăn bông ấm áp mềm mại đã sưởi ấm cho chúng em rất nhiều. Bố mẹ em cùng những người dân ở quê em đã đỡ cực nhọc, vất vả hơn rất nhiều. Trước đây mỗi lần đi làm đồng hay tưới nước cho rau màu thì tất cả đều làm bằng tay, nhưng giờ thì đã có máy móc, đã có các thiết bị tiên tiến nên công sức lao động của mọi người bỏ ra ít hơn nhưng đến vụ thu hoạch lại được nhiều hơn.
Giờ đây quê em như được khoác một màu áo tươi mới hoàn toàn, tất cả mọi thứ từ trong nhà đến ngoài ngõ đều đẹp hơn, sạch sẽ hơn, thoáng mát hơn. Chúng em cũng được tận hưởng những điều tuyệt vời nhất, những điều tốt nhất khi mà đất nước và xã hội.
Em sinh ra và lớn lên ở Chí Linh – Hải Dương miền Tây sông nước. Dù quê hương em không được phát triển như những nơi khác. Nhưng đối với em, đây vẫn là bến đỗ tuyệt vời nhất, an toàn và hạnh phúc nhất. Đến bây giờ, tình yêu quê hương trong em lại lớn lên từng ngày khi được thổi hơi bởi niềm tự hào lớn lao về những lần thay da đổi thịt của quê hương mình.
Trước đây, lối đi trong làng em là những con đường đất đỏ nhỏ hẹp. Mỗi khi mưa xuống là lầy lội như thể ruộng lúa. Xe lớn không thể đi vào được, khó khăn vô cùng. Hai bên đường thì toàn những bụi cỏ dại um tùm, lại nhiều muỗi, rắn rết. Nhưng giờ đây, đã được thay thế bằng con đường trải nhựa bằng phẳng, rộng rãi. Hai làn xe ô tô chạy bon bon chẳng sợ va phải nhau. Những bụi cỏ ven đường cũng bị dẹp hết, được thay thế bằng những hàng cây xanh tỏa bóng mát như bàng, sấu. Đặc biệt, ở những trục đường chính trong làng, còn được lát gạch tạo phần vỉa hè cho mọi người di chuyển an toàn hơn. Dọc mọi con đường, đều được lắp đặt hệ thống đèn đường. Vào đêm tối, mọi người có thể đi lại mà không phải mang theo đèn hay sợ hãi. Những dòng sông, con kênh ngang qua làng, đều được xây những chiếc cầu bê tông chắc chắn để bắc qua, thay cho những cây cầu gỗ, cầu tre gập ghềnh khó đi. Mỗi mùa mưa nước dâng cao, việc qua sông cũng nhờ vậy mà đơn giản, bớt nguy hiểm hơn.
Trong làng, những ngôi nhà mái ngói khang trang, hai tầng, ba tầng cũng theo đó mà đua nhau mọc lên. Đạp xe dọc đường, nhìn vào những dãy nhà ấy, em cảm thấy tự hào đến lạ về sự đổi mới của quê hương mình. Đặc biệt, những công trình phục vụ cộng đồng như trường học, trạm y tế, nhà văn hóa, công viên… đều được sửa chữa, xây dựng lại. Không chỉ là hình ảnh bên ngoài mà bên trong cũng vậy. Các bộ bàn ghế mới vững chắc, thay cho những chiếc bàn ghế cũ kĩ, lung lay. Các lớp học được lắp đặt thêm quạt mới, máy chiếu, máy vi tính… phục vụ việc học. Nhà văn hóa cũng được đầu tư hệ thống loa đài mới hiện đại hơn, mỗi lần nghe thông báo, em có thể nghe rõ từng chữ một chứ không phải âm thanh rè rè như ngày xưa nữa. Trạm y tế xã thì được xây thêm hai tầng mới, máy móc, thiết bị tối tân hơn. Người dân có thể yên tâm đến đây thăm khám thay vì lặn lội đường sá xa xôi lên thành phố.
-em sinh ra và quê em ở Chí -Linh-Hải-Dương,
Khi em còn là học sinh cấp một bé tí, nhà em nghèo, mà không phải chỉ mỗi nhà em đâu, hàng xóm xung quanh nhà em cũng nghèo. Chúng em đi học trên con đường cát trắng mà mùa hè, khi dép bị đứt thì không thể nào đi qua nổi. Cát nóng bỏng làm đỏ rộp đôi bàn chân bé xíu của những cô cậu học trò như tụi em, có lúc chúng em rủ nhau bẻ lấy bẹ chuối rồi làm dép đi học. Mùa mưa đến thì đỡ hơn, vì cát hút mưa nên không nóng nữa, nhưng lúc đó đi xe đạp lại rất khó, vì nước làm cát nhũn ra, phải xuống xe đi bộ mới đi qua được. Trường mẫu giáo với trường cấp một lại chung nên rất bất tiện. Buổi sáng là lớp mẫu giáo học, buổi chiều thì dành cho lớp một với lớp hai. Nhà cửa, phố xá cũng không nhộn nhịp, không có nhiều biển báo như bây giờ. Đa số các ngôi nhà của quê em đều là nhà một tầng, ít có nhà cao tầng như bây giờ. Con đường vào buổi tối thì mù mịt, tối om, lâu lâu mới thấy một ít ánh sáng phát ra từ những nhà ven đường còn thức mà thôi, hoặc ở ngã ba hay ngã tư thì có cái đèn điện của mọi người đóng góp lại treo lên cột điện cho sáng.
Trải qua một thời gian dài thực hiện theo chủ trương, đường lối chính sách đúng đắn của Đảng và nhà nước ta. Bộ mặt của quê em đã đổi mới hoàn toàn. Trước đây con đường chỉ có màu của cát trắng, màu của sỏi đá, thì bây giờ nó lại được khoác lên mình một màu áo mới, màu của xi măng, cát sỏi, màu của bê tông hắc ín trộn đều với nhau tạo thành một chiếc áo màu xanh rất khác biệt. Con đường phẳng phiu, đẹp đẽ, sạch sẽ khác hẳn với con đường luôn phủ đầy cát bụi, thỉnh thoảng lại có một ổ gà hay ổ voi bởi sỏi đá bị dồn hết sang một bên. Hơn nữa, ngày nay ở hai bên đường còn được trồng những cây xà cừ, cây bàng to đùng, rợp bóng mát. Những ngôi nhà hai tầng, ba tầng mọc lên san sát nhau, thay đi cái màu cũ kĩ của những viên ngói, viên gạch được dùng đi dùng lại nhiều lần là những viên gạch mới đỏ chói, những tấm lợp tôn đủ màu sắc làm cho ngôi nhà thật đẹp đẽ và thật kiều diễm. Khi xây nhà xong người ta còn xây những cái cổng thật cao, thật đẹp nhìn rất đã mắt. Cho tới trường học, trạm y tế, … cũng được trang bị đầy đủ hơn. Bây giờ ở quê em đã có trường mẫu giáo, trường cấp một cấp hai và cấp ba riêng rồi. Ngôi trường mẫu giáo em hằng mong ước mà chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi đã xuất hiện. Trong trường có đu quay, có cầu trượt, có cả xích đu, và nhiều trò chơi khác mà trước đây em mơ ước đều đã có đầy đủ. Thỉnh thoảng em lại cùng đám bạn giấu bác bảo vệ vào đây chơi đùa cho đỡ thèm, những lúc đó, bao nhiêu kí ức về thời xa xưa lại hiện lên thật rõ nét – cái thời chỉ biết nhìn tivi và tưởng tượng mình được như thế dù chỉ một lần cũng mãn nguyện. Trường của chúng em thì đã có bàn ghế đầy đủ, có bảng mới rất đẹp, chúng em không sợ mỗi lần lên bảng viết bài sẽ bị các bạn ở dưới chê cười nữa. Bởi bảng mới có các đường kẻ để khi tụi em viết sẽ được thẳng hàng và đẹp hơn. Và chúng em cũng có thêm nhiều thầy cô mới nữa. Hồi đó, những thầy cô dạy toán, dạy tiếng Việt sẽ dạy luôn cả thể dục, âm nhạc và mỹ thuật nữa. Bây giờ, mỗi khi đi học hay đi chơi về muộn em cũng không sợ nữa, bởi có nhiều cây cột điện đang phát sáng vào mỗi tối làm cho con đường trở nên lung linh hơn rất nhiều. Mùa hè chúng em không sợ cái nóng, mùa đông chúng em không sợ cái lạnh nữa. Vì giờ đây, khi hè đến chúng em có những cây quạt điện làm trợ thủ rất đắc lực, còn đông đến thì những chiếc áo khoác đủ màu sắc, những chiếc chăn bông ấm áp mềm mại đã sưởi ấm cho chúng em rất nhiều. Bố mẹ em cùng những người dân ở quê em đã đỡ cực nhọc, vất vả hơn rất nhiều. Trước đây mỗi lần đi làm đồng hay tưới nước cho rau màu thì tất cả đều làm bằng tay, nhưng giờ thì đã có máy móc, đã có các thiết bị tiên tiến nên công sức lao động của mọi người bỏ ra ít hơn nhưng đến vụ thu hoạch lại được nhiều hơn.
Giờ đây quê em như được khoác một màu áo tươi mới hoàn toàn, tất cả mọi thứ từ trong nhà đến ngoài ngõ đều đẹp hơn, sạch sẽ hơn, thoáng mát hơn. Chúng em cũng được tận hưởng những điều tuyệt vời nhất, những điều tốt nhất khi mà đất nước và xã hội.
Em sinh ra và lớn lên ở Chí Linh – Hải Dương miền Tây sông nước. Dù quê hương em không được phát triển như những nơi khác. Nhưng đối với em, đây vẫn là bến đỗ tuyệt vời nhất, an toàn và hạnh phúc nhất. Đến bây giờ, tình yêu quê hương trong em lại lớn lên từng ngày khi được thổi hơi bởi niềm tự hào lớn lao về những lần thay da đổi thịt của quê hương mình.
Trước đây, lối đi trong làng em là những con đường đất đỏ nhỏ hẹp. Mỗi khi mưa xuống là lầy lội như thể ruộng lúa. Xe lớn không thể đi vào được, khó khăn vô cùng. Hai bên đường thì toàn những bụi cỏ dại um tùm, lại nhiều muỗi, rắn rết. Nhưng giờ đây, đã được thay thế bằng con đường trải nhựa bằng phẳng, rộng rãi. Hai làn xe ô tô chạy bon bon chẳng sợ va phải nhau. Những bụi cỏ ven đường cũng bị dẹp hết, được thay thế bằng những hàng cây xanh tỏa bóng mát như bàng, sấu. Đặc biệt, ở những trục đường chính trong làng, còn được lát gạch tạo phần vỉa hè cho mọi người di chuyển an toàn hơn. Dọc mọi con đường, đều được lắp đặt hệ thống đèn đường. Vào đêm tối, mọi người có thể đi lại mà không phải mang theo đèn hay sợ hãi. Những dòng sông, con kênh ngang qua làng, đều được xây những chiếc cầu bê tông chắc chắn để bắc qua, thay cho những cây cầu gỗ, cầu tre gập ghềnh khó đi. Mỗi mùa mưa nước dâng cao, việc qua sông cũng nhờ vậy mà đơn giản, bớt nguy hiểm hơn.
Trong làng, những ngôi nhà mái ngói khang trang, hai tầng, ba tầng cũng theo đó mà đua nhau mọc lên. Đạp xe dọc đường, nhìn vào những dãy nhà ấy, em cảm thấy tự hào đến lạ về sự đổi mới của quê hương mình. Đặc biệt, những công trình phục vụ cộng đồng như trường học, trạm y tế, nhà văn hóa, công viên… đều được sửa chữa, xây dựng lại. Không chỉ là hình ảnh bên ngoài mà bên trong cũng vậy. Các bộ bàn ghế mới vững chắc, thay cho những chiếc bàn ghế cũ kĩ, lung lay. Các lớp học được lắp đặt thêm quạt mới, máy chiếu, máy vi tính… phục vụ việc học. Nhà văn hóa cũng được đầu tư hệ thống loa đài mới hiện đại hơn, mỗi lần nghe thông báo, em có thể nghe rõ từng chữ một chứ không phải âm thanh rè rè như ngày xưa nữa. Trạm y tế xã thì được xây thêm hai tầng mới, máy móc, thiết bị tối tân hơn. Người dân có thể yên tâm đến đây thăm khám thay vì lặn lội đường sá xa xôi lên thành phố.