Lập dàn ý: Kể về một kỉ niệm đáng nhớ
Lưu ý: Kể về món quà được tặng tài vì mình lỡ làm rồi !
0 bình luận về “Lập dàn ý: Kể về một kỉ niệm đáng nhớ
Lưu ý: Kể về món quà được tặng tài vì mình lỡ làm rồi !”
bn tham khảo nha^^
Chắn hẳn ai cũng có 1 món quà riêng cho mình,ở trong cuộc đời.Một món quà mà tôi được tặng vô cùng ý nghĩa khi tôi học lớp 7,khi đó nhà trường tổ chức buổi tham quan di tích.Lúc đó bến xe xuất phát,tôi thấy 1 cậu bé đi lang thang vòng quanh xe vẻ mặt o lắng bồn chồn.Bỗng có 1 người bà bảo:”kìa cháu mẹ không có ở đó đâu”,tôi liền hỏi:”em tìm mẹ hả bà?”.Bà bào tôi:”không!,cậu bé nhớ mẹ quá vì mẹ cậu bé mất rồi”.Nói đến đây bà bảo:”mẹ cậu bé bị se chạm vào nên bị tai nạn”.Tôi hỏi:”thế sao em đi lang thang quanh xe làm gì ạ?”,Bà bảo:”em biết mẹ chết vì xe chạm nên thấy cái xe nào cũng chạy đến để tìm mẹ”.Một hồi sau em bé chạy đến bên bà khóc thút thít:”bà ơi con không thấy mẹ”.Bà bảo:”chắc là xe sắp khởi hành rồi đó cháu ạ,mau chuẩn bị đi nhé!”.Bà còn nhắc tôi:”nếu cháu còn có bố mẹ thì hãy coi như mình vẫn còn người chăm sóc,đó là sự mây mắn của mỗi con người,nên cháu phải nhớ phải biết quý trọng bố mẹ!”.Tôi bảo:”cháu biết rồi ạ”,bà khẽ cười và lẳng lặng đi về.Đoàn xe xuất phát ngồi trên xe,tôi nghĩ về những lời bà nói và tôi sẽ khắc sâu nó vào tâ trí tôi.Nó như món quà cuộc sống mà tôi thấy bổ nghĩa.
Mỗi người đều có một kỉ niệm riêng, và tôi cũng vậy. Thời gian qua, tôi đã gặp một kỉ niệm đáng nhớ về món quá mà tôi được bạn thân tặng vào dịp sinh nhật lần thứ mười ba .
Cậu ấy tên là Trần Băng Nhi.Cậu ấy 13 tuổi. Dáng người bạn cân đối khi khoắc lên mình một bộ đồng phục trông bạn lúc này thật đáng yêu. Bộ đồng phục của bạn rất hợp với làn da hồng hào và mái tóc dài ngang lưng suôn mượt. Khuôn mặt bạn tròn trĩnh; được cái là một cặp má lúm đồng tiền. Dưới vầng trán đầy đặn là một cặp mắt long lanh như hạt huyền. Khi bạn vui vẻ thì cặp mắt ấy sáng lên trông thật ngộ nghĩnh, còn khi bạn buồn thì cặp mắt ấy rơm rớm nước mắt. Bạn có chiếc mũi rất cao cùng chiếc miệng nhỏ nhắn. Đôi môi bạn hồng hào, chúm chím như nụ hoa rạng rỡ, khi nụ hoa này hé nở thì sẽ để lộ ra một hàm răng trắng ngần. Đôi tay thon nhỏ của bạn cầm viên phấn nắn nót từng chữ trên chiếc bảng đen để giảng bài cho các bạn hiểu thay những buổi mà không có giáo viên. Và hôm ấy là sinh nhật tôi, cậu ấy đã tặng cho tôi một con gấu bông. Tôi rất quý nó bởi vì nó là của Nhi tặng cho tôi mà . Nhưng vài hôm sau thì không may món quà của Nhi tặng tôi đã không còn nguyên vẹn nữa. Món quà mà Nhi tặng tôi đã bị hư một cánh tay vì do con cún nhà tôi gặm và xé chúng ra. Điều đó xảy ra và tôi không biết nên làm thế nào nữa. Tôi rất lo lắng vì đó là món quà mà Nhi đã tặng cho tôi , gắn kết tình bạn của hai đứa hơn. Tôi do dự một lúc và đến nhà Nhi xin lỗi cậu ấy và mong rằng cậu ấy tha thứ cho tôi.
bn tham khảo nha^^
Chắn hẳn ai cũng có 1 món quà riêng cho mình,ở trong cuộc đời.Một món quà mà tôi được tặng vô cùng ý nghĩa khi tôi học lớp 7,khi đó nhà trường tổ chức buổi tham quan di tích.Lúc đó bến xe xuất phát,tôi thấy 1 cậu bé đi lang thang vòng quanh xe vẻ mặt o lắng bồn chồn.Bỗng có 1 người bà bảo:”kìa cháu mẹ không có ở đó đâu”,tôi liền hỏi:”em tìm mẹ hả bà?”.Bà bào tôi:”không!,cậu bé nhớ mẹ quá vì mẹ cậu bé mất rồi”.Nói đến đây bà bảo:”mẹ cậu bé bị se chạm vào nên bị tai nạn”.Tôi hỏi:”thế sao em đi lang thang quanh xe làm gì ạ?”,Bà bảo:”em biết mẹ chết vì xe chạm nên thấy cái xe nào cũng chạy đến để tìm mẹ”.Một hồi sau em bé chạy đến bên bà khóc thút thít:”bà ơi con không thấy mẹ”.Bà bảo:”chắc là xe sắp khởi hành rồi đó cháu ạ,mau chuẩn bị đi nhé!”.Bà còn nhắc tôi:”nếu cháu còn có bố mẹ thì hãy coi như mình vẫn còn người chăm sóc,đó là sự mây mắn của mỗi con người,nên cháu phải nhớ phải biết quý trọng bố mẹ!”.Tôi bảo:”cháu biết rồi ạ”,bà khẽ cười và lẳng lặng đi về.Đoàn xe xuất phát ngồi trên xe,tôi nghĩ về những lời bà nói và tôi sẽ khắc sâu nó vào tâ trí tôi.Nó như món quà cuộc sống mà tôi thấy bổ nghĩa.
Mỗi người đều có một kỉ niệm riêng, và tôi cũng vậy. Thời gian qua, tôi đã gặp một kỉ niệm đáng nhớ về món quá mà tôi được bạn thân tặng vào dịp sinh nhật lần thứ mười ba .
Cậu ấy tên là Trần Băng Nhi.Cậu ấy 13 tuổi. Dáng người bạn cân đối khi khoắc lên mình một bộ đồng phục trông bạn lúc này thật đáng yêu. Bộ đồng phục của bạn rất hợp với làn da hồng hào và mái tóc dài ngang lưng suôn mượt. Khuôn mặt bạn tròn trĩnh; được cái là một cặp má lúm đồng tiền. Dưới vầng trán đầy đặn là một cặp mắt long lanh như hạt huyền. Khi bạn vui vẻ thì cặp mắt ấy sáng lên trông thật ngộ nghĩnh, còn khi bạn buồn thì cặp mắt ấy rơm rớm nước mắt. Bạn có chiếc mũi rất cao cùng chiếc miệng nhỏ nhắn. Đôi môi bạn hồng hào, chúm chím như nụ hoa rạng rỡ, khi nụ hoa này hé nở thì sẽ để lộ ra một hàm răng trắng ngần. Đôi tay thon nhỏ của bạn cầm viên phấn nắn nót từng chữ trên chiếc bảng đen để giảng bài cho các bạn hiểu thay những buổi mà không có giáo viên. Và hôm ấy là sinh nhật tôi, cậu ấy đã tặng cho tôi một con gấu bông. Tôi rất quý nó bởi vì nó là của Nhi tặng cho tôi mà . Nhưng vài hôm sau thì không may món quà của Nhi tặng tôi đã không còn nguyên vẹn nữa. Món quà mà Nhi tặng tôi đã bị hư một cánh tay vì do con cún nhà tôi gặm và xé chúng ra. Điều đó xảy ra và tôi không biết nên làm thế nào nữa. Tôi rất lo lắng vì đó là món quà mà Nhi đã tặng cho tôi , gắn kết tình bạn của hai đứa hơn. Tôi do dự một lúc và đến nhà Nhi xin lỗi cậu ấy và mong rằng cậu ấy tha thứ cho tôi.
Kỉ niệm đó luôn ở trong kí ức của tôi.
Chúc bạn hok tốt!!
Mong ad đừng xóa!