mieu tả lai hinh ảnh phường em chồng covid bằng 1 bài văn
0 bình luận về “mieu tả lai hinh ảnh phường em chồng covid bằng 1 bài văn”
Dịch covid 19 , một nỗi khiếp sợ của biết bao nhiêu người . Thế mà vẫn có những người phải hằng ngày chống chọi vơi nỗi khiếp sợ đó , sau đây em xin được kể về một viên bác sĩ :
Hôm nay vì không ngủ được nên em thức , đứng bên cửa sổ suy nghĩ về covid . Bỗng nhiên em thấy một chú đang chuẩn bị đi phân phát thức ăn . Chú đang định đánh một giấc đẻ có sức sáng mai làm việc . Lúc này , nhìn lại thứ mà chú ấy nằm lên chỉ là một tấm thảm tạm bợ . Nhìn thân hình chú ấy , en đã biết chú đã trri qua bao nhiêu cực nhọc . Khuôn mặt bầm tím vì phải đeo kính bảo hộ quá lâu . Khi nhìn lại mình , em thật sung sướng , không phải làm việc cực nhọc giống như đội ngũ bác sĩ . Thế là em đi ngủ . Sáng mai , khi tỉnh dậy , bỗng nghe có tiếng kêu , em liền chạy xuống tiếng kêu cũng làm ba mẹ em tỉnh giấc . Lúc này khi mhifn vào khuôn mặt chú , em mới nhận ra đây là viên bác sĩ hôm qua . Em chạy ra ôm chú và khóc òa lên , cảm động nói :
– Cảm ơn chú đã cống hiến cho bộ y tế Việt Nam.
Trên đời này , em hi vọng sẽ còn nhiều viên bác sĩ như thế nữa . Những kỉ niệm này sẽ không bao giờ phai nhòa trong tâm trí em .
Dạo gần đây, dịch Covid 19 đang diễn biến khá nghiêm trọng vì xuất hiện thêm nhiều chủng mới lây lan nhanh và khó chữa hơn nhiều. Cả thế giới đang phải gồng mình chống chọi với dịch bệnh. Ở Việt Nam ta cũng có, nhưng vẫn có thể kiểm soát được. Chính phủ ta đã bắt đầu khởi động chính sách: ” Chống dịch như chống giặc” .
Sáng sớm dậy nghe loa phát thanh của huyện vang lên mới thật não nề làm sao! Tôi cùng mẹ ra đường mua chút lương thực, thực phẩm. Khu phố nơi tôi ở vắng vẻ quá. Còn đâu cái cảnh nhộn nhịp, đông vui ngày nào. Thay vào đó là nỗi hoang mang, lo sợ của người dân. Còn đâu những tiếng cười đùa của lũ trẻ con tinh nghịch hay tiếng cãi nhau của mấy bà hàng xóm. Tất cả đều chìm trong cái vẻ yên tĩnh lạ lùng.
Ngoài đường không một bóng người. Trông cứ như là ngày tận thế vậy. Tất nhiên là vẫn có nhưng chỉ là một số ít người ra đường mua chút lương thực, thực phẩm, đồ dùng thiết yếu mà thôi. Vẫn là những vạch kẻ đường, những biển báo giao thông quen thuộc, thế mà bây giờ trông chúng cô đơn hẳn. Ai ra đường cũng trang bị cho mình một chiếc khẩu trang. Nó tuy nhỏ bé những lại là một vũ khí vô cùng quan trọng và hiệu quả trong việc phòng chống dịch. Mọi người đều ý thức và hết mình chống chọi với dịch bệnh. Cũng có không ít người thiếu ý thức và không chấp hành các quy định phòng chống dịch Covid- 19 nhưng sau khi được các cơ quan công an nhắc nhở thì đều đã chấp hành tốt.
Hàng quán đóng của hết. Chợ búa cũng thôi không họp. Chỉ còn lại những quán tạp hóa mở cửa để người dân mua những đồ dùng thiết yếu. Khắp các đầu ngõ đã xuất hiện thêm những chốt kiểm dịch. Tại đó, những cựu chiến binh, các y bác sĩ ân cần kiểm tra thân nhiệt, khám sức khoẻ cho mọi người mà chẳng quản ngại khó khăn. Họ luôn thân thiện và hết lòng giúp đỡ mọi người nên ai cũng đều quý mến.
Dịch bệnh vẫn chưa kết thúc, không biết ngày mai sẽ như thế nào nhưng em tin rằng, với tinh thần đoàn kết chống dịch và ý thức tự giác của nhân dân, cả thế giới sẽ nhanh chóng đẩy lùi dịch bệnh, đưa nước ta trở lại cuộc sống ban đầu. Mong sao….
Dịch covid 19 , một nỗi khiếp sợ của biết bao nhiêu người . Thế mà vẫn có những người phải hằng ngày chống chọi vơi nỗi khiếp sợ đó , sau đây em xin được kể về một viên bác sĩ :
Hôm nay vì không ngủ được nên em thức , đứng bên cửa sổ suy nghĩ về covid . Bỗng nhiên em thấy một chú đang chuẩn bị đi phân phát thức ăn . Chú đang định đánh một giấc đẻ có sức sáng mai làm việc . Lúc này , nhìn lại thứ mà chú ấy nằm lên chỉ là một tấm thảm tạm bợ . Nhìn thân hình chú ấy , en đã biết chú đã trri qua bao nhiêu cực nhọc . Khuôn mặt bầm tím vì phải đeo kính bảo hộ quá lâu . Khi nhìn lại mình , em thật sung sướng , không phải làm việc cực nhọc giống như đội ngũ bác sĩ . Thế là em đi ngủ . Sáng mai , khi tỉnh dậy , bỗng nghe có tiếng kêu , em liền chạy xuống tiếng kêu cũng làm ba mẹ em tỉnh giấc . Lúc này khi mhifn vào khuôn mặt chú , em mới nhận ra đây là viên bác sĩ hôm qua . Em chạy ra ôm chú và khóc òa lên , cảm động nói :
– Cảm ơn chú đã cống hiến cho bộ y tế Việt Nam.
Trên đời này , em hi vọng sẽ còn nhiều viên bác sĩ như thế nữa . Những kỉ niệm này sẽ không bao giờ phai nhòa trong tâm trí em .
_____________________
Cho mik xin hay nhất
Chúc bạn học giỏi
Bài làm
Dạo gần đây, dịch Covid 19 đang diễn biến khá nghiêm trọng vì xuất hiện thêm nhiều chủng mới lây lan nhanh và khó chữa hơn nhiều. Cả thế giới đang phải gồng mình chống chọi với dịch bệnh. Ở Việt Nam ta cũng có, nhưng vẫn có thể kiểm soát được. Chính phủ ta đã bắt đầu khởi động chính sách: ” Chống dịch như chống giặc” .
Sáng sớm dậy nghe loa phát thanh của huyện vang lên mới thật não nề làm sao! Tôi cùng mẹ ra đường mua chút lương thực, thực phẩm. Khu phố nơi tôi ở vắng vẻ quá. Còn đâu cái cảnh nhộn nhịp, đông vui ngày nào. Thay vào đó là nỗi hoang mang, lo sợ của người dân. Còn đâu những tiếng cười đùa của lũ trẻ con tinh nghịch hay tiếng cãi nhau của mấy bà hàng xóm. Tất cả đều chìm trong cái vẻ yên tĩnh lạ lùng.
Ngoài đường không một bóng người. Trông cứ như là ngày tận thế vậy. Tất nhiên là vẫn có nhưng chỉ là một số ít người ra đường mua chút lương thực, thực phẩm, đồ dùng thiết yếu mà thôi. Vẫn là những vạch kẻ đường, những biển báo giao thông quen thuộc, thế mà bây giờ trông chúng cô đơn hẳn. Ai ra đường cũng trang bị cho mình một chiếc khẩu trang. Nó tuy nhỏ bé những lại là một vũ khí vô cùng quan trọng và hiệu quả trong việc phòng chống dịch. Mọi người đều ý thức và hết mình chống chọi với dịch bệnh. Cũng có không ít người thiếu ý thức và không chấp hành các quy định phòng chống dịch Covid- 19 nhưng sau khi được các cơ quan công an nhắc nhở thì đều đã chấp hành tốt.
Hàng quán đóng của hết. Chợ búa cũng thôi không họp. Chỉ còn lại những quán tạp hóa mở cửa để người dân mua những đồ dùng thiết yếu. Khắp các đầu ngõ đã xuất hiện thêm những chốt kiểm dịch. Tại đó, những cựu chiến binh, các y bác sĩ ân cần kiểm tra thân nhiệt, khám sức khoẻ cho mọi người mà chẳng quản ngại khó khăn. Họ luôn thân thiện và hết lòng giúp đỡ mọi người nên ai cũng đều quý mến.
Dịch bệnh vẫn chưa kết thúc, không biết ngày mai sẽ như thế nào nhưng em tin rằng, với tinh thần đoàn kết chống dịch và ý thức tự giác của nhân dân, cả thế giới sẽ nhanh chóng đẩy lùi dịch bệnh, đưa nước ta trở lại cuộc sống ban đầu. Mong sao….
Chúc bạn học tốt!