Mn ơi, giúp em Viết một đoạn văn kể chuyện theo đề tài tự chọn, trong đó sử dụng cả hình thức đối thoại, độc thoại và độc thoại nội tâm ạ, giúp em với, đoạn văn thôi ạ
Mn ơi, giúp em Viết một đoạn văn kể chuyện theo đề tài tự chọn, trong đó sử dụng cả hình thức đối thoại, độc thoại và độc thoại nội tâm ạ, giúp em với, đoạn văn thôi ạ
Gần nhà tôi có một cụ già, xóm giềng thường gọi ông là ông hai. Ông ấy sống trong một căn nhà lá xơ xác và tồi tàn… Con nhà ông ấy đâu sao để ông ấy cô đơn sống một mình như thế ? Liệu cuộc sống hắng ngày của ông hai có đủ để lo cho bản thân càng ngày một yếu của mình ? Tôi rất muốn giúp đỡ ông lắm ,nhưng hoàn cành nhà tôi cũng chẳng hơn gì ông nên đành ngặm ngùi nhìn vậy.
Có lần mẹ tôi nhờ đem thức ăn qua cho ông ,khi đó tôi đã trò chuyện với ông . Tôi có hỏi rằng :
– Ông ở một mình, thế có thấy cô đơn không ?
Ông ấy cười bảo :
– Gìa này, cuộc sống này đã quen rồi cháu ,nếu cô đơn mà có thề thay đổi cuộc đời của già thì già đã không cười, nói với cháu thế này. Vì vậy vui vẽ dù cuộc sống này có bạc bẽo với cháu .
Trước những lời nói của ông tôi có cái gì đó nghẹn lại .Mọi suy nghĩ về niềm vui, tiếng cười , sự côn đơn dồn nén . Đến lúc ra về từ là ông tôi nói nhỏ với bản thân
– Ông quả là một người lạc quan ^^
Tôi với T đã làm bạn được 5 năm, và trong suốt cả quá trình dài đó, cái lần cãi nhau to sẽ không thể phai mờ trong tôi. Công nhận là thời ấy chúng tôi trẻ con thật, ngay cả mỗi chuyện cỏn con cũng có thể cãi nhau, nhưng đôi khi những chuyện cỏn con lại tạo nên một kỉ niệm sâu sắc, góp phần thắm thiết tình bạn đẹp tuổi học trò. Đó là một hôm buổi sáng, trời trong xanh, cây cối tươi mát, gió thổi khe khẽ, tiết trời vô cùng thoáng đãng. Tôi cùng T lại dạo bước trên con đường tới trườn, cùng trò chyện vui vẻ. Cho đến khi tới lớp, tôi phát hiện ra rằng, bạn thân của tôi khôn còn thích chơi với tôi nữa. Có một bạn nữ khá xinh đẹp lại học giỏi mới chuyển tới lớp tôi, tính tình hòa đồng thân thiện khiến bạn ấy nhanh chóng cướp T ra khỏi tay tôi. Hai đứa ngồi nói chuyện rất vui vẻ dường như quen là tôi đang ngồi bên cạnh. Cảm thấy như mình bị lãng quên tôi mạnh dạn” nói chuyện” với thái độ không mấy dễ chịu :
– Muộn rồi, T với tớ phải đi về đây, cậu ở lại chơi vui vẻ.
T và cậu bạn mới mắt o mồm chữ a, T bắt đầ giận tôi vì để cậu bạn mới ở lại một mình trong quán nước mặc dù vẫn chưa nói chuyện xong. T hỏi tôi lí do nhưng tôi hờn dỗi, và không trả lời, tự mình về nhà một mình. Thế là kể từ đó, T cũng không còn thân quen với tôi, hai đứa nhìn nhau như những người xa lạ. Và rồi thời gian cũng thay đổi thái độ tôi, tôi suy nghĩ rất nhiều về hành động của mình. ” Có phải mình quá trẻ con không? Mình đã làm gì vậy? Có lẽ chính mình là người đã phá vỡ tình bạn này….” Nghĩ rồi, tôi cũng đã đấu tranh rất nhiều với bản thân để đi đến quyết định xin lỗi T. Tôi cứ nghĩ, T sẽ hắt hủi tôi nhưng không T ôm tôi và cũng xin lỗi tôi, không hiểu vì sao hai đứa lại ôm chầm lấy nhau mà khóc. Khóc xong, mặt đứa nào đứa nấy lại vui mừng bình thường và lại rủ nhau ăn uống. Vậy là chỉ với một câu xin lỗi tình bạn của chúng tôi đã được hàn gắn lại hay có lẽ chính là chỉ cần hai đứa vẫn còn coi nhau là bạn thì tình bạn mới mãi vững bền.