Một bài học cuộc sống đối với em. Hãy viết một đoạn văn kể vể bài học đó.Bắt buộc trả lời. Văn bản một dòng.
(2 Điểm)
0 bình luận về “Một bài học cuộc sống đối với em. Hãy viết một đoạn văn kể vể bài học đó.Bắt buộc trả lời. Văn bản một dòng.
(2 Điểm)”
Bài làm:
Trong cuộc đời, chẳng ai là chưa từng sai và tôi cũng thế. Tôi cũng từng làm sai rất nhiều điều nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu được cái sai ấy của mình và cố gắng từ đó mà rút kinh nghiệm cho bản thân. Đó là vào một ngày mùa đông, tôi cùng với mẹ đi mua sắm chuẩn bị cho kì nghỉ Tết. Không khí lạnh lẽo bao chùm khắp thành phố, tôi cùng mẹ nắm tay nhau đi trong dòng người đông nghịt. Tôi cứ ngoái lại nhìn theo những đồ chơi bắt mắt đầy màu sắc xinh đẹp, đáng yêu. Tôi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con vừa nhìn thấy một bạn búp bê xinh ơi là xinh luôn ý! Mẹ mua cho con nhé?”. Mẹ nhìn nó rồi nhẹ nhàng trả lời: “Không được, con búp bê như thế con đã có rất nhiều rồi, như thế còn chưa đủ sao con? Với lại, mẹ còn bận sắm đồ Tết cho cả nhà nữa, con ngoan ngoãn nghe theo mẹ đi!”. ‘Không đâu, con thích nó. Mẹ không mua cho con, con không chơi với mẹ nữa!” Tôi vùng vằng rồi hất mạnh tay mẹ ra, chạy vào dòng người không quan tâm tới mẹ đang mải miết chạy theo. Cứ đi mãi như thế, tôi cũng chẳng biết mình đang ở đâu. Bỗng tôi nhìn thấy một bạn nhỏ cũng bằng tuổi tôi đang ngồi cạnh một quán hàng trước mặt bạn là một giỏ hoa đầy màu sắc. Bạn ấy chỉ mặc trên người một bộ quần áo mỏng manh, tôi lại gần hỏi bạn: “Chào bạn, bạn sao vậy? Sao lại ở đây một mình? Bạn bị bố mẹ mắng à?” Bạn mỉm cười rồi trả lời tôi: “Không phải đâu, mình ở đây để phụ giúp bố mẹ mình đó!” Tôi lại hỏi:”Thời tiết Hải Phòng lạnh lắm đó! Mình mặc ba áo mà còn thấy lạnh, bạn mặc thế này không thấy lạnh sao?” “Không lạnh! Mình đã quen rồi. Mà bạn có mua hoa không?” Tôi cũng có ý định mua hộ bạn nhưng vẫn còn đang giận mẹ, hơi ngại để nói. Đang định trả lời bạn thì bên tai tôi có tiếng nói: “Có cháu nhé! Bán cho cô hết ba gói hoa này nhé!” Thì ra mẹ đã đi đến bên tôi từ bao giờ mà tôi không biết. Tôi chợt nhận ra mình đã quá ích kỉ khi đòi mẹ mua cho thứ đồ mình muốn chứ chưa từng nghĩ mình như thế là quá hạnh phúc so với những bạn khác cùng tuổi. Trong khi bạn khác phải bán hoa phụ bố mẹ, phải trịu đựng cơn rét thấu xương thì tôi ở đây tận hưởng cuộc sống thanh nhàn, ấm áp rồi còn không hiểu mà giận dỗi mẹ. Đến khi mua xong, đi được nửa đường tôi xin lỗi và hỏi mẹ: “Mẹ ơi, bạn ấy chắc lạnh lắm, hay mình lấy mấy bộ quần áo của con còn mặc được cho bạn ấy nhé?” “Con của mẹ lớn thật rồi!”
Bài làm:
Trong cuộc đời, chẳng ai là chưa từng sai và tôi cũng thế. Tôi cũng từng làm sai rất nhiều điều nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu được cái sai ấy của mình và cố gắng từ đó mà rút kinh nghiệm cho bản thân. Đó là vào một ngày mùa đông, tôi cùng với mẹ đi mua sắm chuẩn bị cho kì nghỉ Tết. Không khí lạnh lẽo bao chùm khắp thành phố, tôi cùng mẹ nắm tay nhau đi trong dòng người đông nghịt. Tôi cứ ngoái lại nhìn theo những đồ chơi bắt mắt đầy màu sắc xinh đẹp, đáng yêu. Tôi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con vừa nhìn thấy một bạn búp bê xinh ơi là xinh luôn ý! Mẹ mua cho con nhé?”. Mẹ nhìn nó rồi nhẹ nhàng trả lời: “Không được, con búp bê như thế con đã có rất nhiều rồi, như thế còn chưa đủ sao con? Với lại, mẹ còn bận sắm đồ Tết cho cả nhà nữa, con ngoan ngoãn nghe theo mẹ đi!”. ‘Không đâu, con thích nó. Mẹ không mua cho con, con không chơi với mẹ nữa!” Tôi vùng vằng rồi hất mạnh tay mẹ ra, chạy vào dòng người không quan tâm tới mẹ đang mải miết chạy theo. Cứ đi mãi như thế, tôi cũng chẳng biết mình đang ở đâu. Bỗng tôi nhìn thấy một bạn nhỏ cũng bằng tuổi tôi đang ngồi cạnh một quán hàng trước mặt bạn là một giỏ hoa đầy màu sắc. Bạn ấy chỉ mặc trên người một bộ quần áo mỏng manh, tôi lại gần hỏi bạn: “Chào bạn, bạn sao vậy? Sao lại ở đây một mình? Bạn bị bố mẹ mắng à?” Bạn mỉm cười rồi trả lời tôi: “Không phải đâu, mình ở đây để phụ giúp bố mẹ mình đó!” Tôi lại hỏi:”Thời tiết Hải Phòng lạnh lắm đó! Mình mặc ba áo mà còn thấy lạnh, bạn mặc thế này không thấy lạnh sao?” “Không lạnh! Mình đã quen rồi. Mà bạn có mua hoa không?” Tôi cũng có ý định mua hộ bạn nhưng vẫn còn đang giận mẹ, hơi ngại để nói. Đang định trả lời bạn thì bên tai tôi có tiếng nói: “Có cháu nhé! Bán cho cô hết ba gói hoa này nhé!” Thì ra mẹ đã đi đến bên tôi từ bao giờ mà tôi không biết. Tôi chợt nhận ra mình đã quá ích kỉ khi đòi mẹ mua cho thứ đồ mình muốn chứ chưa từng nghĩ mình như thế là quá hạnh phúc so với những bạn khác cùng tuổi. Trong khi bạn khác phải bán hoa phụ bố mẹ, phải trịu đựng cơn rét thấu xương thì tôi ở đây tận hưởng cuộc sống thanh nhàn, ấm áp rồi còn không hiểu mà giận dỗi mẹ. Đến khi mua xong, đi được nửa đường tôi xin lỗi và hỏi mẹ: “Mẹ ơi, bạn ấy chắc lạnh lắm, hay mình lấy mấy bộ quần áo của con còn mặc được cho bạn ấy nhé?” “Con của mẹ lớn thật rồi!”