Năm 2010, khi mới về dạy học ở Trường tiểu học Võ Thị Sáu, tận mắt chứng kiến sự thiếu ăn, thiếu mặc của học sinh (HS) tiểu học ở vùng này, cô Huỳnh T

Năm 2010, khi mới về dạy học ở Trường tiểu học Võ Thị Sáu, tận mắt chứng kiến sự thiếu ăn, thiếu mặc của học sinh (HS) tiểu học ở vùng này, cô Huỳnh Thị Thùy Dung (33 tuổi) bắt đầu đi xin các nhà hảo tâm. Gặp gì cô xin nấy, từ tấm áo, tập vở cho đến các loại nhu yếu phẩm cho học trò. Đa số các em là con đồng bào Dao, Tày, suốt ngày lên rẫy, không mấy quan tâm đến con em. Vì vậy, các em không chỉ thiếu sách vở, quần áo mà còn thiếu cả cơm ăn. Cô Dung tiến thêm một bước: nấu ăn miễn phí cho lũ trẻ.
Cô Dung bắt đầu nấu buổi trưa cho những HS có nhà ở xa. “Ban đầu chỉ nấu đồ ăn thôi, còn cơm thì tụi nhỏ tự mang theo. Nhưng nhìn mỗi đứa mỗi gói cơm mang theo khác nhau thấy tội quá. Nhiều bé mang cơm trắng, nhiều bé thì cơm không có màu trắng, thậm chí nhiều bé không có cơm để mang theo”, cô Dung nhớ lại.
Bước tiếp theo, cô Dung gõ cửa các nhà tài trợ để có thể mỗi tuần nuôi cơm miễn phí vài ba bữa. Ước nguyện của cô đã được đền đáp. Các nhà hảo tâm đã giúp cô trò mỗi tuần 3 bữa ăn miễn phí. Nhưng đến lúc đó lại xuất hiện một nỗi khổ khác: nhà bếp quá tạm bợ, nhiều em phải ngồi bệt xuống nền đất để ăn. Trông cảnh ấy, rất khó cầm lòng. Thế rồi, cô Dung lại “thêm việc” cho mình: xin nhà hảo tâm để xây cho các cháu một nhà ăn thật đàng hoàng, sạch sẽ.
ác bạn cho mình xin nội dung với ạ vs cả nếu được tì hãy viết một đoặn văn chia sẻ về những việc em có thể làm để trái đất này trở nên tốt dẹp hơn

0 bình luận về “Năm 2010, khi mới về dạy học ở Trường tiểu học Võ Thị Sáu, tận mắt chứng kiến sự thiếu ăn, thiếu mặc của học sinh (HS) tiểu học ở vùng này, cô Huỳnh T”

  1. Nội dung của đoạn trên là những việc làm tốt đẹp của cô giáo HUỳnh THị Thùy Dung dành cho các em học sinh trường Tiểu học Võ Thị Sáu.

    Viết đoạn văn:

    Đọc được những tran viết về sự nhiệt tình, tốt bụng của cô DUng, mỗi người lại trăn trở, suy nghĩ cho câu hỏi, ta có thể làm gì để Trái Đất này trở nên tốt đẹp hơn. Với em, việc ta có thể làm là hãy cho đi bằng sự chân thành của mình. Khi chúng ta cho đi mà không tính toán, hạnh phúc nhân đôi đến với cả người cho và người nhận. Ở đời, sự cho đi mang lại hi vọng, hơi ấm và làm ấm áp tình người. Cho đi không để chứng minh với ai ta giàu có. Sự cho đi đơn giản vì lòng chân thành và mong muốn làm đời đẹp hơn thế. Trái Đất đẹp vì ta cho đi. Cho đi yêu thương, cho đi hạnh phúc. Sống sẻ chia sẽ không bao giờ khiến ta thấy đời tăm tối. Chỉ kẻ ích kỉ, nhỏ nhoi mới thấy Trái Đất này là một màu đen. Bạn sẽ chọn là màu xanh: xanh của hi vọng, xanh của yêu thương và phủ sáng Trái Đất này chứ? 

    Bình luận

Viết một bình luận