Nêu cảm nghĩ của em về cô bé bán diêm bằng 1 đoạn văn diễn dịch khoảng 10 câu (có sử dụng 1 từ láy và câu bị động)
0 bình luận về “Nêu cảm nghĩ của em về cô bé bán diêm bằng 1 đoạn văn diễn dịch khoảng 10 câu (có sử dụng 1 từ láy và câu bị động)”
dù sống trong cuộc sống đầy đủ hạnh phúc,nhưng trên thế giới này đâu đó còn tồn tại một mặt tối của cuộc sống.phía sau những con ngươi nhân hậu niềm nở là những ơn người vô cảm,và phía sau những nụ cười là những lạnh nhạt.như trong câu chuyện cô bé bán diêm,an đéc xen cx cho ta thấy được một phần mặt tối của xã hội.hình ảnh cô bé đã để lại cho tôi ấn tượng ko thể quên đc,đó là vào đêm giao thừa lúc mọi người đang cùng gia đình quây quần bên bếp lửa hay cùng thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn,thì ở đây có một cô bé ngồi giữa mùa đông buốt giá,chân không dày,áo quần mỏng manh bán diêm cho người qua đường nhưng chẳng một ai để ý đến cô bé. Bên cạnh đó, đáng thương hơn nữa, từ sáng tới giờ, em chưa có gì vào bụng, em chưa bán được que diêm nào cùng với nỗi lo sợ vè nhà sẽ bị người cha khó tính đánh đập, chửi rủa. Chưa hết, mọi người xung quanh thờ ơ em, k ai mua diêm của em, cũng chẳng ai bố thí cho em đòng nào. Cô bé bán diêm đáng thương bao nhiêu thì tôi càng oán trách, bất bình với những con ngưởi ngoài xã hội bấy nhiêu. Họ thờ ơ, lạnh lùng, nhẫn tâm với cô bé bán diêm. Họ k có lòng cảm thông, chia sẻ đói với những con ngưởi bất hạnh, họ thật đáng chê trách. Toms lại, qua câu truyện này, Andecxen muốn gửi đến chúng ta 1 thông điệp đáng quý:Hãy là những que diêm để thắp sáng và sưởi ấm trái tim cho những con ngưởi bất hanh, đáng thương hơn mình.
dù sống trong cuộc sống đầy đủ hạnh phúc,nhưng trên thế giới này đâu đó còn tồn tại một mặt tối của cuộc sống.phía sau những con ngươi nhân hậu niềm nở là những ơn người vô cảm,và phía sau những nụ cười là những lạnh nhạt.như trong câu chuyện cô bé bán diêm,an đéc xen cx cho ta thấy được một phần mặt tối của xã hội.hình ảnh cô bé đã để lại cho tôi ấn tượng ko thể quên đc,đó là vào đêm giao thừa lúc mọi người đang cùng gia đình quây quần bên bếp lửa hay cùng thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn,thì ở đây có một cô bé ngồi giữa mùa đông buốt giá,chân không dày,áo quần mỏng manh bán diêm cho người qua đường nhưng chẳng một ai để ý đến cô bé. Bên cạnh đó, đáng thương hơn nữa, từ sáng tới giờ, em chưa có gì vào bụng, em chưa bán được que diêm nào cùng với nỗi lo sợ vè nhà sẽ bị người cha khó tính đánh đập, chửi rủa. Chưa hết, mọi người xung quanh thờ ơ em, k ai mua diêm của em, cũng chẳng ai bố thí cho em đòng nào. Cô bé bán diêm đáng thương bao nhiêu thì tôi càng oán trách, bất bình với những con ngưởi ngoài xã hội bấy nhiêu. Họ thờ ơ, lạnh lùng, nhẫn tâm với cô bé bán diêm. Họ k có lòng cảm thông, chia sẻ đói với những con ngưởi bất hạnh, họ thật đáng chê trách. Toms lại, qua câu truyện này, Andecxen muốn gửi đến chúng ta 1 thông điệp đáng quý:Hãy là những que diêm để thắp sáng và sưởi ấm trái tim cho những con ngưởi bất hanh, đáng thương hơn mình.