nếu là người được chứng kiến cảnh LH kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cam thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào -cốt tru

nếu là người được chứng kiến cảnh LH kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cam thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào
-cốt truyện:
+LH kể chuyện bán chó với tâm trạng đau đớn và day dứt
+Ông giáo an ủi LH
+LH gửi gắm ông giáo mảnh vườn và 30 đồng bạc
*Lưu ý viết theo cốt truyện trên và kể lại bằng ngôi 1(tưởng tượng con trai ông giáo 7-8 tuổi chứng kiến và kể lại bằng lời của con trai ông giáo)
CÓ VẺ HƠI KHÓ NHƯNG MONG MỌI NGƯỜI CỐ GẮNG GIÚP EM VỚI :((
-Cảm ơn nhiều lắm ạ

0 bình luận về “nếu là người được chứng kiến cảnh LH kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cam thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào -cốt tru”

  1. Lão Hạc vốn túng thiếu nhưng không phiền lụy đến ai. Cảm thông cho cuộc sống tạm bợ củ khoai củ ráy qua ngày của lão, ông giáo ngấm ngầm giúp đỡ thì ” lão từ chối tất cả.Từ chối đến mức gần như là hách dịch”. Sự giúp đỡ của ông giáo chắc cũng chẳng đáng là bao, nhưng trong cảnh khốn cùng”một miếng khi đói, bằng một gói khi no” hẳn là rất đáng quý. Vậy mà lão lại từ chối. Phải chăng lão hiểu rằng nhà ông giáo cũng nghèo, hiểu rằng bà giáo không thoải mái gì. Ông giáo tốt bụng thật, nhưng lão không thể lợi dụng lòng tốt của ngơừi khác, không thể để phiền luỵ đến người khác. Lão đã từng nói với ông giáo “Để phiền cho hàng xóm, chết không nắm mắt được”. Ngay đến cả đám ma của mình, lão cũng gửi tiền lại hờ bà con làm ma cho,lão thà chết chứ không chịu ăn cắp,ăn trộm của ai,không dám phạm vào tiền để dành của con một đồng nào. Qua đó,có thể thấy, Lão Hạc là một người nông dân nghèo khổ nhưng có phẩm chất trong sạch , giàu lòng tự trọng.

    Bình luận
  2. Tôi là con trai cả của ông giáo.Hnay là ngày chủ nhật, khi tôi đang ngủ nướng trong buồng thì bất chợt nghe thấy tiếng ho của Lão Hạc.Vì đang ngủ ngon mà lại bị đánh thức nên tôi càu nhàu đi ra ngoài để xem có chuyện j. Và đúng lúc đó  , tôi đã vô tình nghe đc chuyện bán chó ( cậu Vàng) của Lão Hạc.

    Lão Hạc run run giọng kể( có vẻ Lão đang khóc):

    -Cậu Vàng đi đời rồi , Ông Giaos ạ!

    -Cụ bán nó rồi sao??Bố tôi hỏi.

    -Bán rồi , họ vừa bắt xong.

    Lão cố gắng nở 1 nụ cười nhưng trông lão cười như mếu ấy, đôi mắt của Lão ngân ngấn nước.Tôi nhìn mặt bố tôi, có vẻ ông cũng đang rất thương, xót xa cho Lão.Bất chợt , bố tôi hỏi:

    – Thế nó cho bắt à?

    Mặt của Lão đột nhiên co rúm lại, cái đầu lão ngoẹo về 1 bên và cái miệng móm mém của lão mếu như bọn con nít.Rồi đột nhiên lão hu hu khóc..

     Khốn nạn… Ông giáo ơi! Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi về thì chạy ngay về, vẫy đuôi , ai dè nó vừa chạy ra thì bị thằng Mục vs thằng Xiên bắt.Nhìn ánh mắt nó có vẻ nó trách tôi lắm.

    Tôi nghe lão kể mà cũng cảm thấy xót thương cho lão . Rồi bố tôi an ủi lão:

    – Cụ cứ tưởng thế đấy chứ nó chả hiểu đâu! Vả lại ai nuôi chó mà chả bán hay giết thịt? Ta giết nó chính là hóa kiếp cho nó đấy, hóa kiếp để cho nó làm kiếp khác.

    Lão bảo:

    – Ông giáo nói phải! Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hóa kiếp cho nó để nó làm kiếp người, may ra có sung sướng hơn một chút… kiếp người như kiếp tôi chẳng hạn!…

    Bố tôi nhìn bảo lão vs ánh nhìn khá bùi ngùi:

    – Kiếp ai cũng thế thôi, cụ ạ! Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng?

    – Thế thì không biết nếu kiếp người cũng khổ nốt thì ta nên làm gì cho thật sướng?

    Lão vừa cười vừa ho sòng sọc , rồi đột nhiên bố tôi nắm lấy cái vai gầy của lão, ôn tồn bảo:

    – Chẳng kiếp gì sung sướng thật, nhưng có cái này là sung sướng: Bây giờ cụ ngồi xuống phản này chơi, tôi đi luộc mấy củ khoai lang, nấu một ấm nước chè tươi thật đặc; ông con mình ăn khoai, uống nước chè, rồi hút thuốc lào… Thế là sướng.

    – Vâng! Ông giáo dạy phải! Đối với chúng mình thì thế là sung sướng.

    Lão nói xong lại cười đưa đà. Tiếng cười gượng nhưng nghe đã hiền hậu lại. Bố tôi vui vẻ bảo:

    – Thế là được, chứ gì? Vậy cụ ngồi xuống đây, tôi đi luộc khoai, nấu nước.

    – Nói đùa thế, chứ ông giáo cho để khi khác?…

    – Việc gì còn phải chờ khi khác?… Không bao giờ nên hoãn sự sung sướng lại. Cụ cứ ngồi xuống đây! Tôi làm nhanh lắm…

    Tôi đang chuẩn bị chạy đi để tránh bị bố phát hiện thì đột nhiên Lão Hạc bảo: 

    – Đã biết, nhưng tôi còn muốn nhờ ông một việc…

    Mặt lão  đột nhiên nghiêm trang lại…

    – Việc gì thế, cụ?Bố tôi hỏi.

    – Ông giáo để tôi nói… Nó hơi dài dòng một tí.

    – Vâng, cụ nói.

    – Nó thế này, ông giáo ạ!

    Và lão kể. Lão kể nhỏ nhẹ và dài dòng thật. Nhưng đại khái có thể rút vào hai việc. Việc thứ nhất: Lão thì già, con đi vắng, vả lại nó cũng còn dại lắm, nếu không có người trông nom cho thì khó mà giữ được vườn đất để làm ăn ở làng này. Lão muốn nhờ  bố tôi cho lão gửi ba sào vườn của thằng con lão, lão viết văn tự nhượng cho bố  tôi để không ai còn tơ tưởng dòm ngó đến; khi nào con lão về thì nó sẽ nhận vườn làm, nhưng văn tự cứ để tên tôi cũng được, để thế để tôi trông coi cho nó… Việc thứ hai: Lão già yếu lắm rồi, không biết sống chết lúc nào: con không có nhà, lỡ chết không biết ai đứng ra lo cho được; để phiền cho hàng xóm thì chết không nhắm mắt: lão còn được hăm nhăm đồng bạc với năm đồng vừa bán chó là ba mươi đồng bạc, muốn gửi  bố tôi tôi để lỡ có chết thì  bố tôi đem ra, nói với hàng xóm giúp, gọi là của lão có tí chút, còn bao nhiêu đành nhờ hàng xóm cả…

    Bố tôi  bật cười bảo lão:

    – Sao cụ lo xa quá thế? Cụ còn khỏe lắm, chưa chết đâu mà sợ! Cụ cứ để tiền ấy mà ăn, lúc chết hãy hay! Tội gì bây giờ nhịn đói mà tiền để lại?

    – Không, ông giáo ạ! Tôi thà nhịn đói còn hơn.Tôi cắn rơm, cắn cỏ tôi lạy ông giáo! Ông giáo có nghĩ cái tình tôi già nua tuổi tác mà thương thì ông giáo cứ cho tôi gửi.

    Thấy lão nằn nì mãi,  bố tôi đành nhận vậy. 

    Tôi đang định đứng lại nghe tiếp thì tự nhiên bị 1 cái véo tai của mẹ tôi:

    – Mày đứng đây làm j thế hả con, dậy từ bao giờ mà không xuống phụ mẹ làm việc nhà hả.

    Thế là tôi đành bỏ dở câu chuyện đi vào trong nhà.

                                                          —The end—

    #ko copy

    @Manh

    #Big City Hero Team.

    Bình luận

Viết một bình luận