Người ấy (bạn bè, thầy cô giáo, người thân,…) sống mãi trong tôi (miêu tả,biểu cảm) (Kể mẹ ạ) ( không chép mạng, mình cần gấp lắm ạ)

Người ấy (bạn bè, thầy cô giáo, người thân,…) sống mãi trong tôi (miêu tả,biểu cảm) (Kể mẹ ạ) ( không chép mạng, mình cần gấp lắm ạ)

0 bình luận về “Người ấy (bạn bè, thầy cô giáo, người thân,…) sống mãi trong tôi (miêu tả,biểu cảm) (Kể mẹ ạ) ( không chép mạng, mình cần gấp lắm ạ)”

  1. Chắc hẳn trong trái tim mỗi người luôn có hình ảnh người mà ta yêu quý nhất: người đó có thể là ông là bà, người đó có thể là cha là anh chị em, những người thân yêu của ta, nhưng đó cũng có thể là hình ảnh bạn bè thầy cô giáo. Người mà tôi yêu quý gắn bó đó chính là mẹ tôi.

    Từ thuở nhỏ đến giờ, mẹ là người gắn bó nhất với tôi. Vì ba tôi thường đi công tác xa nên mẹ là người gần gũi và cũng là người hiểu tôi nhất. Mẹ ở bên tôi bù đắp những gì mà ba không thể cho tôi. Vì vậy mà tôi rất yêu thương kính trọng mẹ. Tôi biết mẹ đã phải vất vả để nuôi tôi ăn học. Bàn tay mẹ đã chai sạn lại vì làm việc vất vả từ sáng tới chiều, nhưng đôi bàn tay đó vẫn không mất đi sự ấm áp. Khi áp tay mẹ vào má, tôi bỗng như được tiếp thêm sức mạnh để vượt qua khó khăn trên con đường tiến tới tương lai. Khi áp tay mẹ vào má, những nỗi buồn trong tôi bỗng tan biến, bù lại là một sự bình yên mà tôi chỉ có thể tìm thấy ở người mẹ yêu quý của tôi. Có thể bàn tay của mẹ không được trắng trẻo, được nõn nà như bàn tay của những bà mẹ khác, nhưng đối với tôi bàn tay đó của mẹ là đẹp nhất, là ấm áp nhất trên đời này. Chắc hẳn tôi sẽ không thể tìm được đôi bàn tay nào giống như đôi bàn tay của mẹ – đôi bàn tay của tuổi thơ tôi.

    Điều mà tôi thấy thích thứ hai của mẹ chính là mái tóc của mẹ – mái tóc thơm mùi bồ kết. Tôi rất thích ngắm mẹ gội đầu. Tôi cảm thấy vui sướng khi nhìn những gáo nước được bàn tay mẹ dội xuống đầu. Thỉnh thoảng bất chợt bắt gặp một sợi tóc bạc của mẹ, tôi lại thấy lòng trĩu xuống và chợt thấy thương mẹ quá. Khi nào rảnh rỗi, tôi lại nhổ tóc sâu cho mẹ. Lúc đó mẹ hỏi tôi về chuyện học hành hay chuyện bạn bè. Tôi kể cho mẹ nghe điểm 10 môn Toán hay điểm 8 môn Văn, hoặc kể cho mẹ nghe chuyện trong lớp, trong trường. Mẹ không khen tôi nhiều về điểm cao như một số bà mẹ khác mà chỉ động viên tôi và bảo tôi phải cố gắng hơn nữa. Đó chính là những giờ phút thật bình yên, thật hạnh phúc, là những giờ phút mà tôi nhớ nhất, mà tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi biết rằng tôi sẽ không thể tìm được nơi nào thanh bình, nơi nào làm cho tâm hồn tôi được nhẹ nhõm hơn khi tôi ở bên mẹ. Và tôi không biết nếu như ông trời không sinh ra những người mẹ thì tôi sẽ tìm những lời an ủi tôi khi tôi buồn ở đâu, tôi sẽ tìm những lời động viên, khích lệ tôi tiến bước ở nơi đâu. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã tặng tôi người mẹ tuyệt vời, tôi thầm cảm ơn ông trời đã ban cho những đứa trẻ thơ ngây những bà mẹ – món quà tuyệt vời nhất trên thế gian này.

    Nhưng mẹ tôi cũng là người rất nghiêm khắc. Khi tôi mắc lỗi, mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ xen lẫn một chút nỗi buồn. Lúc đó, nhìn vào mắt mẹ, tôi thấy thật ân hận vì đã làm cho mẹ buồn. Nhưng giống như ba, mẹ cũng không đánh, không mắng tôi nặng lời mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo tôi. Nhưng có lần vì quá giận dữ mà mẹ đã cầm roi đánh tôi vài cái. Khi đó tôi cảm thấy giận mẹ và nghĩ rằng chắc mẹ không còn thương tôi nữa. Tôi về phòng khóc rấm rứt, nhưng không phải vì giận mẹ mà vì buồn, vì mẹ không còn hiền, không còn thương tôi nữa. Đó thật là một ý nghĩ trẻ con phải không các bạn? Tối hôm đó, khi đang ngủ tôi bỗng cảm thấy hình như có ai đang vào phòng. Tôi khẽ mở mắt, thì ra đó chính là mẹ. Mẹ nhẹ nhàng bước vào, khẽ đắp lại chăn cho tôi. Bỗng tôi thấy giọt nước rơi trên má. Thì ra là mẹ đang khóc, có lẽ là mẹ không biết tôi đã tỉnh dậy rồi. Tôi bỗng nhận ra rằng, mẹ vẫn còn rất thương yêu tôi. Tôi biết mẹ đánh tôi chỉ vì thương tôi, chỉ vì mong tôi tốt hơn. Vậy mà tại sao tôi lại không hiểu được điều đó, tại sao tôi lại không cảm nhận được tình thương vô bờ bên của mẹ dành cho tôi. Tôi rất muốn ngồi dậy ôm mẹ và nói lời xin lỗi với mẹ nhưng tôi không dám và tôi chỉ biết nằm đó, nghe tiếng mẹ bước ra khỏi phòng và tôi chợt thấy cay cay nơi sống mũi. Và tôi biết có thể suốt đời, tôi sẽ không thể nào trả hết những gì mà mẹ đã cho tôi, những gì mà mẹ đã hi sinh vì tôi. Bây giờ tôi chỉ có thế cố gắng học thật giỏi, trở thành “con ngoan trò giỏi” để đền đáp công ơn của mẹ và để luôn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của mẹ. Mẹ sẽ luôn là một chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời tôi, là nơi tôi có thể tìm thấy sự thanh bình, êm ả.

    Đối với tôi, mẹ là người quan trọng nhất, là người tôi yêu quý nhất và là người đẹp nhất trong lòng tôi. Tôi sẽ cố gắng học giỏi, làm điều tốt để mẹ vui lòng và để mẹ không bao giờ phải buồn vì tôi. “Mẹ ơi! Con yêu mẹ vô cùng” – đó là câu nói mà tôi rất muốn nói với mẹ và chắc chắn rằng sẽ có lúc tôi nói câu đó với mẹ từ sâu thẳm trái tim tôi. 

    Bình luận
  2. *Nguyễn Kim Sa là người bạn thân thiết, quý mến của tôi. Chúng tôi kết bạn từ ngày học lớp Ba trường Tiểu học Kim Đồng. Suốt thời gian dó, năm nào hai chúng tôi cũng học chung một lớp, chung một trường đi về sớm tối có nhau. Cả hai đều trở thành học sinh giỏi.

          S*a là con út, bố mẹ cùng công tác ở sở Bưu điện thành phố. Anh trai là sĩ quan công binh. Chị gái đang học Cao đẳng Ngân hàng.

       *Sa người thấp, béo tròn. Tóc cắt ngắn. Cặp mắt sáng tinh anh. Sa học đều các môn, khá nhất là các môn Toán, Lý, Hóa, Tiếng Anh. Từ ngảy lên lớp Bảy, Sa trở thành trung vệ của đội bóng” Cóc Vàng”. Trận đấu gần đây nhất với đội bóng “Cá Heo” lớp 9A, Sa đã sút thẳng lưới đội bạn, đem lại tỉ số 3/2 cho đội “Cóc Vàng”. Bàng thắng vàng của Sa hôm ấy đã đem lại niềm tự hào cho toàn đội và cả lớp 9C. Thầy Thái chủ nhiệm cứ tấm tắc khen mãi: “Chỉ còn mấy phút nữa là kết thúc trận đấu thế mà Sa đã làm đảo thế cờ, đội ” Cá Heo” chết lặng”.

       *Sa là một người tốt bụng, thân ái và nhiệt tình với bạn bè. Ai gặp khó khăn trong học tập, Sa đều giúp đỡ tận tình. Năm học lớp 8, tôi bị ốm phải nằm viện nghỉ học mất 10 ngày. Sa đã chép đủ bài cho tôi, suốt 2 tuần sau đó, ngày nào Sa cũng đến nhà tôi giúp tôi “học đuổi” cho kịp chương trình. Sa nói một cách thân tình: “Chữ mình chưa đẹp, mong cậu thông cảm; cách trình bày giảng giải của mình còn nhiều sai sót, mong cậu vui lòng.” Nói rồi Sa cười, trông cái má lúm đồng tiền thật ngộ nghĩnh.

       *Sa có nhiều việc làm rất cảm động. Sa đã làm trực nhật lớp một tuần thay bạn Lê khi bạn ốm đi viện. Sa đã giúp cậu Hưng (học sinh chuyển trường) học môn Tiếng Anh. Một hôm, tôi đang ở nhà thì Sa đến chơi. Sa xin phép mẹ tôi cho tôi được cùng Sa vào bệnh viện thăm cô Sáu, giáo viên dạy chúng tôi thời tiểu học. Sa mang theo một gói quà 5 quả cam to. Nhiều lần hỏi chuyện lớp, chuyện trường, mẹ tôi vẫn nói: “Sa bạn con, việc gì cũng xử sự chững chạc như người lớn.” Tôi vẫn thầm hứa với mẹ: “Mẹ ơi! Con sẽ noi gương bạn Sa, để trở nên con ngoan trò giỏi…”

       *Sa rất khiêm tốn. Đầu năm học, Sa được nhiều bạn giới thiệu làm lớp phó. Nhưng Sa đã chối từ và nói: “Rất cám ơn các bạn. Nhưng tôi đang làm tổ trưởng tổ ba, tôi lại có chân trong đội bóng “Cóc Vàng”. Theo tôi, bạn Minh làm lớp phó là tốt nhất.” Ý kiến của Sa đã được thầy chủ nhiệm chấp nhận.

       *Với tôi, Sa thật đáng yêu và đáng mến. Tình bạn của tôi và Sa rất đẹp và thủy chung. Dấu này là xuống hàng nha(*)

    Bình luận

Viết một bình luận