Nhớ đêm ra đi, đất trời bốc lửa
Cả đô thành nghi ngút cháy sau lưng
Những chàng trai chưa trắng nợ anh hùng
Hồn mười phương phất phơ cờ đỏ thắm
Rách tả tơi đôi giày vạn dặm
Bụi trường chinh phai bạc áo hào hoa
a, Xác định thể thơ và phương thức biểu đạt chính
b, Tìm từ láy, từ hán việt có trong đoạn thơ trên
c, Có thể thay thế các từ hán việt bằng từ thuần việt được không? Vì sao?
d, Hình ảnh người lính “ra đi” trong bài thơ trên là đi đâu
e, Cảm nhận của em về bài thơ trên
a. thể thơ trong đoạn thơ bạn đưa ra là tám chữ (Nhưng cả bài thơ này – Ngày về của Chính Hữu là tự do)
Phương thức biểu đạt chính của đoạn thơ này là miêu tả
b.
từ láy nghi ngút, phất phơ, tả tơi
từ Hán Việt đô thành, vạn dặm, trường chinh, hào hoa
c Không nên thay từ Hán VIệt bằng từ thuần Việt . vì ở đây, dùng từ Hán Việt làm lời thơ trang trọng, trở nên linh thiêng, đặc biệt trong ngày ra đi của người lính.
d. Đi ra trận
e. Đoạn thơ trên để lại ấn tượng sâu sắc trong ta về hình ảnh người lính, về hiện thực đau thương. Trogn bức tranh Lđất trời bốc lửa ấy”, người lính hiện lên thật đẹp. Đô thành, quê hương tiếp thêm niềm tin ,sức mạnh cho họ. Những chàng trai trẻ mang theo khao khát, hi vọng và cả sự quyết tâm đi theo tiếng gọi của Tổ quốc. Nghiệp lớn và lòng trung với quê hương thôi thúc trái tim nhiệt huyết trong mỗi người lính. Gian khó không làm họ nản lòng. Càng trong gian khó, cái đẹp của người lính càng được khẳng định, ngợi ca. Dẫu cho thiếu thốn “rách tả tơi đôi giày” mà lòng vẫn kiên trung. Ta vô cùng khâm phục, vô cùng yêu quý những con người đã một lòng quyết tâm chống giặc đến cùng. Phai bạc áo hào hoa nhưng có một thứ áo mãi sáng là lòng yêu dành cho tổ quốc. Và để tiếp bước, tiếp thêm sức mạnh cho người lính lên đường dầu chông gai. Cở đỏ thắm rồi sẽ tiếp tục bay cao như niềm tin trong con người về một mai độc lập.