Nhớ đêm ra đi đất trời bốc lửa Cả kinh thành nghi ngút cháy sau lưng Những chàng trai chưa trắng nợ anh hùng Hồn mười phương phất phơ cờ đỏ thắm Rách

Nhớ đêm ra đi đất trời bốc lửa
Cả kinh thành nghi ngút cháy sau lưng
Những chàng trai chưa trắng nợ anh hùng
Hồn mười phương phất phơ cờ đỏ thắm
Rách tả tơi rồi đôi giày vạn dặm
Bụi trường chinh phai bạc áo hào hoa.
d. Em có cảm nhận gì về “đêm ra đi” của những người lính được miêu tả trong đoạn trích trên.

0 bình luận về “Nhớ đêm ra đi đất trời bốc lửa Cả kinh thành nghi ngút cháy sau lưng Những chàng trai chưa trắng nợ anh hùng Hồn mười phương phất phơ cờ đỏ thắm Rách”

  1. “Đêm ra đi” của những người lính gắn với bao hiểm nguy, lo lắng. Đất trời bốc lửa, nghi ngút cháy là sự đau thương của thực tại. Họ rách rưới và đói kém vô cùng. HÌnh ảnh con người trong đêm được khắc họa qua từ rách tả tơi, phơi bạc áo làm ta vô cùng xót thương. Ra đi đâu phải gắn với sự tiễn biệt hào hùng. Nó là những ngày vội vã lên đường vì thời cuộc mà thậm chí chẳng có hi vọng về ngày trở lại. 

    Bình luận

Viết một bình luận