Những dòng thơ sau giúp anh chị hiểu gì về những mặt trái của xã hội hiện đại:
Đường phố sạch hơn nhưng sông suối bẩn hơn
.Đến biển cả cũng chứa đầy chất thải
.Ta đầu độc cá rồi ta ăn cá
Những dòng thơ sau giúp anh chị hiểu gì về những mặt trái của xã hội hiện đại:
Đường phố sạch hơn nhưng sông suối bẩn hơn
.Đến biển cả cũng chứa đầy chất thải
.Ta đầu độc cá rồi ta ăn cá
Xã hội hiện đại, phát triển. Cái gì cũng có giá của nó, nhưng đây là một cái giá quá đắt, quá tàn nhẫn cho lòng tham vô đáy, không biết tiết chế của con người. Càng hiện đại, càng tiện lợi, thiên nhiên càng bị hủy hoại. Khởi đầu của mọi thứ chính là thiên nhiên, dù là những toà cao ốc hay những món hàng điện tử xa xỉ, nguyên liệu cũng từ thiên nhiên rồi con người mới biến đổi nó bằng đôi tay của mình, chứ không phải chính họ “sinh” ra thứ đó 100%
Vậy mà tại sao con người lại không biết trân trọng nguồn của tất cả? Vậy mà tại sao, chính những bàn tay tài năng tạo ra và cải tạo mọi thứ trở nên đẹp đẽ hơn, lại đang hủy hoại mọi thứ?
Bạn có biết, mỗi lần một nhà máy sản xuất ra một cái áo, mỗi lần một khu vui chơi giải trí được xây lên, có bao nhiêu sinh vật theo đó chết đi không? Vì một cái áo “limited” đẹp đẽ, xa xỉ, mà người ta giết chết những sinh vật vô tội, và trong 100 cá thể trút hơi thở cuối cùng đó, có 2 cá thể là mầm mống cuối trên thế giới này. Phải, tuyệt chủng. Tất nhiên, không ít người đang ra sức bảo vệ chúng, nhưng chạy làm sao kịp so với thời thế?
Vì những bước “skincare”, trang điểm cho gương mặt đẹp hơn, có bao nhiêu thứ đã bị hủy hoại. Vì bộ quần áo đẹp, đắt tiền đi “thảm đỏ”, có bao nhiêu rác đã đổ ra biển hồ, sông suối. Hay, bạn đã từng nghe đến, những thứ nhỏ nhất như lông mi giả, cho đến áo khoác cũng có thể làm từ lông thú
Nếu như trước đây, khủng long tuyệt chủng vì thiên thạch rơi xuống, thì bây giờ, chỉ một hoạt động tưởng như rất nhỏ, rất vô hại của con người thôi, cũng có đủ tác hại bằng với thiên thạch, kinh khủng hơn nhiều
Người ta xây nên những toà cao ốc, trên TV, quảng cáo về một toà nhà mới trên thị trường được phát ra, toà nhà đó đã đủ dân cư, toà nhà mới ra đời, rồi lại nữa, nữa, và nữa, vô hạn. Chúng làm thành phố trông thật hiện đại, giàu có, thật sang trọng, khiến người khác nhìn vào tấm tắc khen từng lát gạch sạch bóng, từng cột đèn không bụi. Nhưng liệu có ai biết, để có được những hình ảnh đẹp đẽ đó, đã có bao nhiêu rác thải ra? Đã có bao nhiêu sinh vật phải chết? Sông ô nhiễm thế nào? Suối bẩn thỉu ra sao? Có ai biết, để mà dừng ngay hành động tham lam này lại không?
Rồi những mùa hè nóng nực, chúng ta sẽ ra biển tắm. Biển thật trong xanh, cát thật trắng. Nhưng liệu có ai hay, rằng dưới đáy biển sâu, nơi họ không thể chạm chân tới hay nhìn thấy kia, rác thải đã chất thành lớp dày và phủ lên cát, tạo nên một “đáy biển” mới? Rằng ẩn nấp dưới lớp cát mịn kia, là vài ba túi, miếng rác bị vùi lấp? Ở dưới đáy rãnh Maria sâu nhất thế giới nằm ngoài đại dương, chẳng phải con quái vật khổng lồ ghê người gì, mà chỉ là một tầng rác thati, túi nilon chất đống- thứ quái thú còn đáng sợ hơn cả. Đó là những bãi biển còn che giấu được sự xấu xí của nó, chưa kể đến những bãi biển đã ô nhiễm đến mức không thể cứu vãn, rác thải ở khắp mọi nơi. Rác phủ kín bãi cát, rác dạt từ biển vào bờ, rã lênh đênh kín mặt nước, kèm theo đó là xác của những sinh vật biển đáng thương
Chính chúng ta đã làm hại chúng, những cá thể xấu số sẽ bị chết oan uổng trên bờ, hay bị tuyệt chủng trước khi kịp có gia đình của chúng, những cá thể “may mắn” hơn, thì sống sót, rồi lại bị con người bắt lên để thưởng thức. Ta cho những sinh vật biển “ăn” rác thải và những thứ chúng ta kinh tởm vứt bỏ, và rồi lại bắt nó lên và nuốt vào bụng cả những thứ chúng ta đã dùng để đầu độc chúng. Thật nực cười, thật đáng buồn
Con người sinh ra căn bản đã là sinh vật yếu đuối nhất, không có răng nanh hay móng vuốt để săn mồi, không biết bay, không thở được dưới nước, không có nọc độc, nhưng đồng thời, chúng ta cũng là thứ tàn ác nhất