Những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu

Những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu

0 bình luận về “Những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu”

  1. Trong quãng đời học sinh , không ai là không có một vài kỉ niệm, dù đó là kỉ niệm vui hay buồn. Riêng em, em không thể nào quên kỉ niệm giữa em và cô Cườm – cô giáo chủ nhiệm em hồi lớp 6. Đến bây giờ nhớ lại em vẫn còn thấy xúc động nghẹn ngào.

    Ngay từ lần đầu gặp cô, đó là ngày đầu tiên đi nhận lớp 6, cô Cườm đã để lại trong em một ấn tượng sâu sắc. Lúc cô bước vào lớp, cả lớp im phăng phắc, không có một tiếng động khác hẳn với lúc ban đầu, không hiểu tại sao nhưng qua hành động, lời nói, em biết cô rất nghiêm khắc, mặc dù khuôn mặt cô không hề nói lên điều đó.

    Cô có mái tóc xoăn, cái chàm ở thái dương và chiếc cổ kiêu ba ngấn thật ấn tượng. Đó là những điều mường tượng duy nhất của em khi đó. Tuy nghiêm nghị nhưng cô rất quan tâm đến học sinh. Suốt tiết học đầu tiên, cô vừa giảng vừa đến giúp đỡ một số bạn học kém. Điều đó làm em bớt sợ hãi và thấy cô trở lên gần gũi đáng mến.

    Càng dần vào năm học, em càng nhận ra cô không phải là một người quá nghiêm nghị. Với cảm nhận của riêng em cô thật hiền từ, đôn hậu nên khoảng cách giữa cô và tụi học trò chúng em càng gần gũi, nhất là giữa em và cô đã có một kỉ niệm sâu sắc.

    Đó là vào một buổi chiều mùa hạ, trời mưa tầm tã, bầu trời xám xịt, những hạt mưa nặng trĩu rơi lộp độp xuống mái hiên. Các lớp đã tan, mọi người vội vã ra về , người thì có áo mưa, người thì được cha mẹ đưa đón, kẻ lại chịu đày mưa giữa trời. Riêng em thì đứng nép ở cửa hàng của một bà cụ. Mưa mãi không ngớt, tôi bắt đầu thấy lo lắng. Em băn khoăn: chẳng lẽ lại đội mưa mà về? Em nghĩ vậy rồi đánh liều chạy một mạch ra ngoài giữa lúc trời đang mưa to. Bỗng có tiếng gọi “Minh ơi!” nghe rất giống tiếng cô Cườm. em ngoảnh mặt lại, đúng là cô thật.
    Thấy em cô nói:

    Trời mưa to lắm, lại không có áo mưa, lên xe cô chở về.

    Nhưng cũng tại cái tính ích kỉ đáng ghét của em. Lúc đó em chỉ nghĩ mình đang được khô ráo, ấm áp mà không hề để ý đến cô, cô đã nhường áo mưa cho em đang lạnh cóng rét buốt. Cái áo mưa của cô nhỏ chỉ đủ cho một người, có em đi cùng, cô gần như bị ướt đẫm. Khi về đến nhà, sắc mặt của cô tái xanh, cô thở hổn hển, thế mà em còn hỏi một câu ngớ ngẩn:

    Cô bị làm sao thế ạ?

    Cô nói là không sao và bảo tôi về nhà nhớ soạn bài đầy đủ để mai có người dự giờ. Cô mệt mỏi như vậy mà vẫn quan tâm đến em ư? Em vừa muốn khóc vừa ân hận và cái tính lơ đễnh của mình. Giá như lúc đó mình cứ chạy một mạch thì cô đâu có bị ngấm nước mưa rồi bị cảm. Suốt buổi tối hôm đó, em không thể ngồi yên, cứ thấp thỏm, không biết cô đã đỡ chưa.

    Sáng hôm sau đi học em không thấy cô ở lớp, cô không đi dạy, có lẽ cô đã bị ốm. Cả buổi học hôm đó, em không thể tập trung. Em vừa lo lắng, vừa sợ, lòng rối bời. Sau buổi tan học em quết định đến nhà cô để xin lỗi cô, tiện thể thăm cô luôn. Ngõ vào nhà cô sâu hun hút, em phải vất vả lắm mới tìm ra. em vào nhà, thấy em, cô gượng dậy:

    Minh đấy à? Vào đây em!

    em vội chạy đến đỡ cô, cô nói:

    Xin lỗi em nhé, chắc em lo lắng lắm?

    em run rẩy lắp bắp:

    Không, không người xin lỗi phải là em mới đúng, vì em mà cô bị cảm.

    Khi đó, em thật sự xúc động, em ôm chầm lấy cô, mắt em cay cay, em cảm nhận được tình cảm của cô dành cho em cũng như cho bao bạn khác. Chưa bao giờ em thấy mình hạnh phúc như lúc này.

    Cảm ơn cô, cảm ơn người mẹ thứ hai của em, người đã giúp đỡ dạy bảo em từ những điều nhỏ nhặt nhất. Em thật hạnh phúc và tự hào khi có được một “người lái đò” đáng kính như cô.

    Bình luận
  2.                                                             BÀI LÀM

    Thời gian trôi qua ôi sao nhanh vậy . Chẳng mấy chốc tôi đã lên cấp 2 nhưng tôi không bao giờ quên được kỉ niệm với cô Loan đã chủ nhiệm tôi lớp 4.  Những kỉ niệm ấy như còn nguyên trong kí ức của tôi.

    Đến giờ, tôi vẫn còn cảm xúc nguyên vẹn của những ngày đó. Người đầu tiên để lại ấn tượng tại trường cho tôi đó chính là cô Looan. Cô Loan có dáng người  cao, làn da sáng nhẹ cùng khuôn mặt trái xoan. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là đôi mắt như biết nói, đen láy, mỗi khi cô nở nụ cười, đôi mắt ấy lại sáng lên bao niềm cảm xúc. Nụ cười âu yếm ấy của cô đã bao lần xua tan đi sự mệt mỏi của chúng tôi. Tôi ấn tượng mãi về cô và nhỡ mãi kỉ niệm ấy. Có lần tôi không làm bài tập về nhà. Tôi đã rất lo lắng và sợ hãi , sợ cô kiểm tra và báo về cho mẹ tôi, tôi chắc chắn sẽ được một trận. Nhưng cách hành xử của cô khiến tôi vô cùng bất ngờ. Cô không hề quát mắng hay khiển trách mà cô nhắc tôi rất nhẹ nhàng lần sau cần chú ý. Cuối giờ cô còn gọi tôi lại giảng bài cho tôi nghe những chỗ không hiểu và cô còn khen tôi tiếp thu tốt. Những lời nói ấy như khiến tôi bừng tỉnh và phải cố gắng hơn để đền đáp công lao ấy.  Cách ứng xử đầy tình yêu thương ấy giúp tôi cảm nhận cô như người mẹ thứ hai vậy thật ấm áp và hạnh phúc.

    Những bài giảng của cô đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Và đến kì thi cuối năm, lớp chúng tôi ai cũng tự nhủ rằng mình sẽ không để cô phải buồn, phải mệt nhọc nữa, chúng tôi sẽ cố gắng làm bài thật tốt để cô có thể tự hào vì chính mình. Thế rồi, điều ấy đã thành sự thật chúng tôi đã làm được. Tất cả là nhờ sự hướng dẫn tận tâm của cô.

    Tôi yêu và rất trân trọng cô. Với tôi cô như người mẹ thứ hai vậy. Mai sau dù có là ai hay làm gì tôi cũng sẽ luôn nhớ về cô một người giáo viên đầy tâm huyết. 

    MONG BẠN CHO MÌNH HAY NHẤT

    Bình luận

Viết một bình luận