Ơn vua chưa chút báo đền
Cúi trông hổ đất ngỗng lên thẹn trời
(Nguyễn Khuyến)
Nhân hứng cũng vừa toan cất bút
Nghĩ ra lại thẹn với ông Đào
(Nguyễn Khuyến)
Xuân ô xuân, xuân có biết cho chăng
Thẹn cùng sông, buồn cùng núi, tủi cùng trăng.
Những nỗi thẹn của Phạm Ngũ Lão và các bật tiền nhân để lại trong anh/chị cảm xúc và suy nghĩ gì?
có cảm xúc , suy nghĩ về nỗi nhớ của tác giả được nói đến ở đây