phân biệt sự khác nhau cơ bản giữa chế độ phong kiến phương đông và phương tây ? tại sao nói chế độ phong kiến tây âu là chế độ phong kiến phân quyền
phân biệt sự khác nhau cơ bản giữa chế độ phong kiến phương đông và phương tây ? tại sao nói chế độ phong kiến tây âu là chế độ phong kiến phân quyền
Thời gian hình thành
+ Phương Đông: Hình thành tương đối sớm, từ trước Công nguyên (như Trung Quốc) hoặc đầu Công nguyên (như các nước Đông Nam Á).
+ Phương Tây:Hình thành muộn hơn, khoảng thế kỉ V và được xác lập, hoàn thiện vào khoảng thế kỉ X.
– Thời kì phát triển
+ Phương Đông: Từ thế kỉ X – XV, phát triển khá chậm.
+ Phương Tây:Từ thế kỉ XI – XIV, phát triển rất phồn thịnh.
– Thời kì khủng hoảng
+ Phương Đông: Từ thế kỉ XVI đến XIX và kéo dài suốt 3 thế kỉ.
+ Phương Tây:Từ thế kỉ XV đến XVI, kết thúc sớm và bắt đầu chuyển sang chủ nghĩa tư bản.
– Cơ sở kinh tế
+ Phương Đông: Nông nghiệp đóng kín trong công xã nông thôn.
+ Phương Tây:Nông nghiệp đóng kín trong lãnh địa phong kiến.
– Giai cấp cơ bản
+ Phương Đông: Địa chủ và nông dân lĩnh canh (bóc lột thông qua tô thuế).
+ Phương Tây: Lãnh chúa và nông nô (bóc lột thông qua tô thuế).
– Thể chế chính trị
+ Phương Đông: Quân chủ
+ Phương Tây: Quân chủ
Chế độ phong kiến Tây Âu là chế độ phong kiến phân quyền vì: Đến giữa thế kỉ IX, phần lớn đất đai đã được các quý tộc và nhà thờ chia nhau chiếm đoạt xong, những vùng đất đai rộng lớn đó nhanh chóng bị họ biến thành khu đất đai rộng lớn của mình gọi là lãnh địa phong kiến.
Lãnh địa chính là đơn vị hành chính kinh tế cơ bản trong thời kì phong kiến phân quyền ở Tây Âu. Trong giai đoạn phong kiến phân quyền, vua thực chất chỉ là một lãnh chúa lớn.
Phong kiến phân quyền: là chế độ phong kiến ở giai đoạn mà quyền lực trong một nước bị phân tán do các lãnh chúa cát cứ ở các địa phương. Đôi khi nhà vua chỉ có danh chứ không có thực quyền cai trị toàn quốc. Phong kiến phân quyền là giai đoạn đầu của thời kỳ phong kiến.
Ở phương Tây đất nước được chia ra thành các lãnh địa do mỗi lãnh chúa cai quản và nhà vua chỉ có một phần đất nhỏ có quyền kiểm soát. Các lãnh chúa có thể coi là một “vua nhỏ” và lãnh địa có thể coi là một “đất nước thu nhỏ” trong đó các lãnh chúa có quyền hạn tối cao nhất và nhà vua cũng không thể cai quản.
=>Chế độ phong kiến tây âu là chế độ phong kiến phân quyền