Phân tích 16 câu đầu của bài tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ

Phân tích 16 câu đầu của bài tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ

0 bình luận về “Phân tích 16 câu đầu của bài tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ”

  1.      Đặng Trần Côn là một tác giả văn học nổi tiếng sống vào khoảng nửa đầu thế kỉ XVIII. Đây là một giai đoạn lịch sử đầy biến động nên của đất nước khi mà chiến tranh đã làm chia cắt bao gia đình. Có biết bao nhiêu cặp vợ chồng vừa xây dựng hạnh phúc lứa đôi đã phải chia tay để chồng đi chinh chiến phương xa. Từ sự cảm thương với số phận con người trong thời chiến, ông đã viết nên tác phẩm “Chinh phụ ngâm”. Đoạn trích “Tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ” là một trong những đoạn trích tiêu biểu nói về tâm trạng cô đơn, lẻ bóng của người vợ trẻ khi chồng ra trận vắng nhà.

        Ngay từ tám câu thơ đầu, tác giả đã mở ra một tâm trạng cô đơn, lẻ bóng của người chinh phụ

                                                Dạo hiên vắng thầm gieo từng bước,
                                                Ngồi rèm thưa rủ thác đòi phen.
                                                Ngoài rèm thước chẳng mách tin,
                                                Trong rèm dường đã có đèn biết chăng?
                                                Đèn có biết, dường bằng chẳng biết,
                                                Lòng thiếp riêng bi thiết mà thôi.
                                                Buồn rầu nói chẳng nên lời,
                                                Hoa đèn kia với bóng người khá thương!

       Nỗi cô đơn của người chinh phụ đã được thể hiện trước hết qua hành động một mình nàng dạo hiên vắng. Buông rèm rồi lại cuốn rèm không biết bao nhiêu lần. Hành động này thể hiện sự bối rối, tâm trạng thất thần nhớ nhung khiến cho người phụ nữ còn không thể kiểm soát được hành động của mình. Đó là tâm trạng chờ đợi mong ngóng, tin tức người chồng phương xa. Nỗi buồn nỗi cô đơn của người chinh phụ còn được diễn tả qua sự đối bóng của người với ngọn đèn khuya.

                                               Đèn có biết, dường bằng chẳng biết,
                                               Lòng thiếp riêng bi thiết mà thôi.

        Hai câu thơ được tác giả viết hình thức câu hỏi tu từ, thể hiện tâm trạng bế tắc của người chinh phụ. Nàng hỏi đèn để mong muốn tìm được một sự đồng cảm, sẻ chia, nhưng rồi tự trả lời rằng đèn không biết. Hình ảnh ngọn đèn cùng với nỗi lòng của người chinh phụ như càng góp phần khẳng định nỗi buồn triền miên, cô đơn, không ai chia sẻ.

    Đoạn thơ 8 câu cuối có sự chuyển đổi tinh tế để phù hợp với diễn biến tâm trạng của người chinh phụ. Từ những lời tự sự miêu tả nội tâm, đến đoạn thơ này có sự kết hợp giữa ngôn ngữ nhân vật và ngôn ngữ của tác giả.

                                                   Gà eo óc gáy sương năm trống,
                                                   Hoè phất phơ rủ bóng bốn bên.
                                                   Khắc giờ đằng đẵng như niên,
                                                   Mối sầu dằng dặc tựa miền bể xa.
                                                   Hương gượng đốt, hồn đà mê mải,
                                                   Gương gượng soi, lệ lại chứa chan.
                                                   Sắt cầm gượng gảy ngón đàn,
                                                   Dây uyên kinh đứt, phím loan ngại chùng.

    Đoạn thơ này, tác giả chủ yếu sử dụng bút pháp tả cảnh ngụ tình, tức là dùng ngoại cảnh để miêu tả tâm trạng nhân vật, dùng cái chủ quan để miêu tả cái khách quan. Vì thế, trong bài thời gian vật lí đã biến thành thời gian tâm lý. Tiếng “gà eo óc gáy” là âm thanh báo hiệu năm canh và bóng cây “hòe” tĩnh mịch trong đêm nhằm làm tăng ấn tượng vắng vẻ, cô đơn đáng sợ.

    Bình luận

Viết một bình luận