phân tích so sánh khổ 1 và khổ 5 trong bài ông đồ khoảng 10 câu
0 bình luận về “phân tích so sánh khổ 1 và khổ 5 trong bài ông đồ khoảng 10 câu”
Bài thơ có kết cấu chặt chẽ theo lối đầu cuối tương ứng. Khi khổ mở đầu là “Mỗi năm hoa đào nỏ – Lại thấy ông đồ già” và kết thúc là “Năm nay đào lại nỏ – Không thấy ông đồ xưa”. Điều đó tập trung làm nổi bật chủ đề mang tinh thần hoài cổ cảnh đó người đâu. Màu thắm của hoa đào, màu đỏ của giấy, màu đen nhánh của mực tầu và mái tóc hoa râm của ông đồ trái ngược lại hoàn toàn với sự hiu hắt, buồn bã vắng vẻ ở những câu cuối. Ông đồ xuất hiện giữa một bức tranh lộng lẫy, ngoạn mục giữa phố xá tấp nập. Một vẻ đẹp sao vui tươi quá vậy! Ở khổ thơ đầu gợi lên cho độc giả niềm phấn chấn, tươi vui thì khổ cuối là một hình ảnh buồn bã, xót thương, sắc màu cũng phai nhạt theo. Giờ đây, ông đồ và lớp người xưa cũ đã trở nên vô nghĩa giữa cuộc đời. Bài thơ khép lại bằng những hình ảnh, câu thơ mang nặng nỗi buồn tha thiết của tác giả Vũ Đình Liên bằng câu hỏi tu từ. Mỗi năm đều mở đầu bằng hình ảnh hoa đào nhưng lòng người lại chả còn như xưa. Kết cấu đầu cuối tương ứng đã làm nổi bật được ý nghĩa và thông điệp của tác giả.
Trong văn bản ” Ông đồ ” của Vũ Đình Liên, hình ảnh ông đồ đã được tái hiện lại một cách thật sinh động. Ở ngay khổ đầu bài thơ, những khung cảnh vô cùng quen thuộc như ” hoa đào nở ” là hình ảnh ông đồ lại xuất hiện một cách thân quen. Với những đồ nghề gần gũi là ” mực tàu, giấy đỏ ” đã làm cho mọi thứ trở nên sinh động, hấp dẫn hơn. Vẫn là con phố cũ, mọi người vẫn đi lại tấp nập nhưng sau thời nay lại khác biệt đến lạ kì. Ở khổ thơ cuối bài, những hình ảnh xưa cũ cũng đã được tác giả tái hiện lại. Mọi thứ vẫn như xưa, không thay đổi, vẫn là năm đào nở, vẫn là con phố, những đồ vật kia nhưng ông đồ sao lại chẳng thấy đâu? Những con người vẫn thường thuê ông đồ viết chữ, những con người vẫn thường quan tâm đến cuộc sống cũng đã dần mất đi, chỉ còn lại những kẻ ham mê cuộc sống vật chất. Hình ảnh ông đồ đã dần bị mai một thật nhanh chóng, người đã giữ lại những nét văn hóa độc đáo của dân tộc cũng dần phai đi theo năm tháng. Những nhu cầu tinh thần của mọi người mất đi cũng khiến cho ông đồ dần bị lãng quên.
Bài thơ có kết cấu chặt chẽ theo lối đầu cuối tương ứng. Khi khổ mở đầu là “Mỗi năm hoa đào nỏ – Lại thấy ông đồ già” và kết thúc là “Năm nay đào lại nỏ – Không thấy ông đồ xưa”. Điều đó tập trung làm nổi bật chủ đề mang tinh thần hoài cổ cảnh đó người đâu. Màu thắm của hoa đào, màu đỏ của giấy, màu đen nhánh của mực tầu và mái tóc hoa râm của ông đồ trái ngược lại hoàn toàn với sự hiu hắt, buồn bã vắng vẻ ở những câu cuối. Ông đồ xuất hiện giữa một bức tranh lộng lẫy, ngoạn mục giữa phố xá tấp nập. Một vẻ đẹp sao vui tươi quá vậy! Ở khổ thơ đầu gợi lên cho độc giả niềm phấn chấn, tươi vui thì khổ cuối là một hình ảnh buồn bã, xót thương, sắc màu cũng phai nhạt theo. Giờ đây, ông đồ và lớp người xưa cũ đã trở nên vô nghĩa giữa cuộc đời. Bài thơ khép lại bằng những hình ảnh, câu thơ mang nặng nỗi buồn tha thiết của tác giả Vũ Đình Liên bằng câu hỏi tu từ. Mỗi năm đều mở đầu bằng hình ảnh hoa đào nhưng lòng người lại chả còn như xưa. Kết cấu đầu cuối tương ứng đã làm nổi bật được ý nghĩa và thông điệp của tác giả.
@Meoss_
Trong văn bản ” Ông đồ ” của Vũ Đình Liên, hình ảnh ông đồ đã được tái hiện lại một cách thật sinh động. Ở ngay khổ đầu bài thơ, những khung cảnh vô cùng quen thuộc như ” hoa đào nở ” là hình ảnh ông đồ lại xuất hiện một cách thân quen. Với những đồ nghề gần gũi là ” mực tàu, giấy đỏ ” đã làm cho mọi thứ trở nên sinh động, hấp dẫn hơn. Vẫn là con phố cũ, mọi người vẫn đi lại tấp nập nhưng sau thời nay lại khác biệt đến lạ kì. Ở khổ thơ cuối bài, những hình ảnh xưa cũ cũng đã được tác giả tái hiện lại. Mọi thứ vẫn như xưa, không thay đổi, vẫn là năm đào nở, vẫn là con phố, những đồ vật kia nhưng ông đồ sao lại chẳng thấy đâu? Những con người vẫn thường thuê ông đồ viết chữ, những con người vẫn thường quan tâm đến cuộc sống cũng đã dần mất đi, chỉ còn lại những kẻ ham mê cuộc sống vật chất. Hình ảnh ông đồ đã dần bị mai một thật nhanh chóng, người đã giữ lại những nét văn hóa độc đáo của dân tộc cũng dần phai đi theo năm tháng. Những nhu cầu tinh thần của mọi người mất đi cũng khiến cho ông đồ dần bị lãng quên.