Phân tích tâm trạng của tác giả trong khổ thơ cuối của bài Quê Hương

Phân tích tâm trạng của tác giả trong khổ thơ cuối của bài Quê Hương

0 bình luận về “Phân tích tâm trạng của tác giả trong khổ thơ cuối của bài Quê Hương”

  1. Bốn câu thơ cuối bài cho thấy nỗi nhớ quê hương da diết của tác giả. Trong xa cách, nhà thơ “luôn tưởng nhớ” tới quê hương. Niềm thương nỗi nhớ quê hương luôn canh cánh trong lòng. Quê hương luôn hiện lên bằng hình ảnh những con thuyền đánh cá “rẽ sóng chạy ra khơi” với “chiếc buồm vôi”, chiếc buồm đã trải qua bao gian lao mưa nắng, như những người dân chài, bằng ấn tượng “màu nước xanh” của biển, màu “bạc” của những con cá. Nỗi nhớ đó trào dâng niềm xúc động được thể hiện bằng lời, bằng những cảm giác sâu đậm nhất: “Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá”. Nếu nhà thơ không có một tình yêu chân thành, sâu nặng đối với quê hương thì không thể qua những câu miêu tả mà thể hiện được tình yêu quê hương sâu sắc như thế. Do đó, cảm xúc của tác giả thể hiện mạnh mẽ qua các hình ảnh, qua cách miêu tả. Qua miêu tả, nhà thơ làm nổi bật cái hồn của làng quê, cho thấy không chỉ qua những gì mà các giác quan thu nhận được mà còn bằng sự cảm nhận từ chiều sâu tâm hồn, vì thế “cánh buồm trắng” mới hóa thân thành “mảnh hồn làng” một cách tự nhiên nhất. Sự sáng tạo các hình ảnh để bộc lộ cảm xúc trữ tình tha thiết là nét độc đáo của bài thơ này.

    Bình luận
  2. Chúc Bạn Học Tốt

    vote 5* và chọn câu trả lời hay nhất nha

    @dưak6

    Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ 
    Màu nước xanh, cá bạc, chiếc buồm vôi, 
    Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi, 
    Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá!

     Khi viết bài thơ này, cậu học trò Tế Hanh đang đi học ở huế. Xa quê, nhà thơ nhớ về quê hương mình. Cậu nhớ màu xanh của nước. nhớ màu bạc của cá. Màu vôi của cánh buồm, nhớ hình ảnh con thuyền và nỗi nhớ da diết nhất đó là nhớ mùi mặn mòi của biển. Với Tế Hanh, cái hương vị lao động làng chài đó chính là hương vị riêng đầy quyến rũ mà chỉ ở quê hương miền biển mới có được. Nỗi nhớ ấy được bộc lộ một cách trực tiếp , đó là Nỗi nhớ chân thành, tha thiết. Nỗi nhớ luôn thường trực, bền bỉ biểu hiện tấm lòng yêu quê hương đất nước thiết tha của người con xứ Quảng.Bài thơ Quê hương mộc mạc, tự nhiên nhưng rất sâu sắc và thấm thía bởi nó được viết lên từ cảm xúc chân thành. Sức hấp dẫn của nó trước hết là ở những hình ảnh tiêu biểu, chọn lọc và ngôn ngữ tự nhiên, trong sáng. Những biện pháp nghệ thuật so sánh, ví von, nhân hóa kết hợp hài hòa khiến cho bài thơ giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt vời được vẽ nên từ tình yêu tha thiết mà Tế Hanh dành trọn cho quê hương. Có thể coi bài thơ này như một cung đàn dịu ngọt của những tấm lòng gắn bó sâu nặng với quê hương xứ sở bởi đây là mảnh tâm hồn trong trẻo nhất, đằm thắm nhất của Tế Hanh dành cho mảnh đất chôn nhau cắt rốn.

    Bình luận

Viết một bình luận