Hãy viết về một kỉ niệm khó quên về tình bạn

By Hailey

Hãy viết về một kỉ niệm khó quên về tình bạn

0 bình luận về “Hãy viết về một kỉ niệm khó quên về tình bạn”

  1. Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: “Hôm nay sao con về trễ vậy? Thường ngày 11 giờ hay hơn một chút là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không con?” “Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé”. Trả lời mẹ xong, tôi vào cất cặp rồi ra bể nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.

    – Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Tư đi về sau cùng. Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời nắng quá, hai đứa nép vào vệ đường mà đi. Đến ngã tư đầu làng, vừa mới bước sang bên kia đường, cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo Phương dừng lại:

    – Phương ơi! Hình như có tiếng ai rên?

    – Mình cũng nghe như thế.

    Chúng con nhìn quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại cất lên. Cả hai đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước đến gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút.

    – Ôi! Một bà già.

    Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến. Bà nằm gối đầu lên rễ me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát.

    – Làm sao bây giờ hả Phương?

    Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:

    – Cậu có mang theo dầu không?

    Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy ra một lọ dầu gió Kim mà mẹ vừa mới mua cho con hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. Chừng độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà ấm lại hơi thở bắt đầu đều dần. Bà mở mắt nhìn chúng con rồi thều thào:

    – Cho bà chút nước.

    Nghe bà vừa nói xong, Phương quay lại con nói nhanh:

    – Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!

    – Phương chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con:

    – Bà ờ làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thấy nắng quá, bà dừng lại nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một chút thì thấy xây xẩm cả mặt mày, chẳng có ai mà kêu cả.

    – Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?

    – Bà đỡ rồi nhưng vẫn còn thấy mệt.

    Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với người nhà của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc Honda vù tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Bác này có lẽ trạc tuổi với bố, dừng lại, nhìn con hỏi:

    – Cháu đi về đâu?

    – Thưa bác, cháu không đi nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ bác đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!

    Bác xuống xe cùng con đi đến gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, bác vội nói:

    – Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo bác đưa bà vào bệnh viện.

    Bác bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa Phương trở lại. Khi chia tay với chúng con, bác nói:

    – Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai cháu yên tâm mà về. Bác đến xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà đến bệnh viện ngay.

    Khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là vì lí do thế đấy, mẹ ạ!

    Bây giờ thì Phương – người bạn gái thân thiết của tôi đã theo gia đình về Thành phố Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi.

    Nhớ cho mình 5* + cảm ơn và ctlhn nhé.

    Trả lời
  2.  Kỉ niệm khó quên về tình bạn :

      ” Linh ơi Linh, dậy đi, muộn giờ rồi !” Sao tiếng gọi này quen quen thế nhỉ ? À thì ra bạn Như, bạn thân của em rủ em đi học. Em vội vàng đi xuống vệ sinh cá nhân và chuẩn bị đi học cùng bạn. Chúng em dắt tay nhau đi trên con đường quen thuộc.

       Như có dáng người cao ráo, trắng trẻo, đôi mắt đen, to tròn. Như học giỏi và thông minh lắm ! Chúng em đi đâu cũng đi cùng nhau, em quý Như lắm. Chiều hôm đó, như mọi ngày, chúng em lại đi về cùng nhau. Nhưng hôm nay trời mưa to, em không có ô, em đang nghĩ bụng mình sẽ phải đội mưa về thì Như xuất hiện, Như bảo ” Đi cùng tớ ! May quá hôm nay tớ mang ô.” Em vui mừng phấn khởi vui vẻ đi cùng Như về nhà. Đường về nhà trơn và lầy lội, cơn mưa vẫn kéo dài mang thêm cảm giác lành lạnh. Bỗng đến một ngã ba, một chiếc xe vì đường trơn nên đã suýt nữa đâm vào em. Em ngã bịch xuống, người lái xe thì xin lỗi em rồi xem em có đau ở đâu không. Em đứng dậy, ôi quần áo lấm lem hết cả rồi ! Người em toàn bùn là bùn, em thoáng sợ. Như an ủi bảo ” Bẩn quần áo rồi, thôi về nhà rồi giặt nhé! Có đau ở đâu không ?” Tuy đau nhưng em cảm nhận được sự quan tâm của Như dành cho em. Chúng em cùng nhau đi về nhà cẩn thận hơn. Trên đường đi chúng em nói chuyện rôm rả, Như vẫn không quên hỏi han em. Về gần đến nhà, bỗng có một con chó to khỏe, hung dữ đang đi trong ngõ. cả em và Như đều sợ chó. Nhưng em dũng cảm cố gắng bảo Như ” Đừng nhìn nó, đi tự nhiên vào”. Như sợ quá, vừa đi vừa chú ý. Nhưng con  chó hung hăng quá, nó ”grừ” một cái, dọa chúng em sợ hết hồn. Chúng em về đến nhà, ai nấy đều cười phà lên. Buồi chiều hôm đó em đã in sâu trong lòng.

       Tình bạn đẹp nhất là khi mà chúng ta luôn có xuất phát điểm từ chính trái tim và tấm lòng của mình. Bởi thế cho nên chúng ta ai cũng nên học cách nâng niu những kỉ niệm để có thể không hối hận vì đã để thời gian trôi qua một cách nhanh chóng mà không đọng lại được bất cứ một điều gì.

    @yin

    @$Victory^{}$ 

    Trả lời

Viết một bình luận