Suy nghĩ của em về tinh thần đoàn kết của nhân dân ta trong trận lũ lụt miền trung vừa qua
Dẫn chứng các số liệu
Giúp mình vs ạ
Suy nghĩ của em về tinh thần đoàn kết của nhân dân ta trong trận lũ lụt miền trung vừa qua
Dẫn chứng các số liệu
Giúp mình vs ạ
Trong tháng vừa qua, miền Trung Việt Nam đã phải hứng chịu 13 cơn bão nhiệt đới liên tiếp, gây ra tình trạng lũ lụt và sạt lở đất tồi tệ nhất trong 100 năm trở lại đây. Bầu trời xám xịt, với từng hạt mưa nặng hạt rơi xuống. Nước ngày càng dâng cao, ngập suối, tràn bờ. Ngập đường xá và cả những cây cối ở lề đường, những cơn gió thổi ngả nghiêng, gãy đổ những cây cối đẹp đẽ. Nước tràn vào nhà cửa, cuốn trôi nhà trôi cả những sinh mạng nhỏ bé đang lênh đênh giữa nước lũ… nước chảy quần quận. Nhiều căn nhà đã bị tàn phá, hoa màu bị hư hại, và những người dân vốn là đối tượng dễ bị tổn thương thì lâm vào cảnh tay trắng.Những ngôi nhà bị ngập tới hông trong suốt một tuần mưa rơi tầm tã. Cũng có những ngôi nhà chỉ còn lại cái nóc hay tồi tệ hơn, có những ngôi nhà chẳng còn lại gì. Bầu trời xám xịt, mưa, gió xối xả. Tôi tận mắt chứng kiến sức tàn phá kinh hoàng của thiên tai đối với 3 gia đình. Mỗi gia đình lại mang trong mình một câu chuyện đau lòng về những mất mát và sự kiên cường.Chị Hà sống tại một xã của tỉnh Hà Tĩnh cùng con gái cô là Phương, 17 tuổi và là trẻ khuyết tật nặng. Là mẹ đơn thân với một người con khuyết tật nặng, chị không thể đi làm. Kể cả trong những lúc thuận lợi nhất, chị cũng chỉ sống dựa vào số tiền trợ cấp xã hội ít ỏi, một vườn rau, và nước uống được chia sẻ bởi những người hàng xóm hào phóng. Ngôi nhà một tầng của chị Hà bị ngập tới hông trong suốt một tuần mưa rơi tầm tã. Chị biết ơn xã đã gửi thuyền cứu hộ để chị có thể đưa Phương đến nơi sơ tán an toàn tại địa phương. Giờ đây, khi trở về nhà, với số vật dụng còn lại ít ỏi cùng một khu vườn đã bị tàn phá, chị Hà mừng rỡ khi được nhận bộ lọc nước bằng gốm và vật dụng vệ sinh mà lực lượng cấp cứu mang tới. Khi lũ ngập tới nhà, người già, trẻ em là người gặp nguy hiểm lớn nhất. Để sống sót qua cơn lũ, ông bà không còn cách nào khác là trú ẩn trên căn gác bấp bênh dưới mái nhà nơi thường được sử dụng để tích trữ gạo và các loại lương thực vật dụng khác. Ông bà phải bám trụ trên căn gác suốt những ngày kinh hoàng, uống nước lũ quanh họ và ăn mì ăn liền. Cuối cùng họ được thuyền tới cứu và ở nơi sơ tán trước khi trở về ngôi nhà nay đã bị cơn lũ phá tan hoang. Lớp tường bao phủ bên ngoài nhà đã sụp đổ và hầu hết đồ đạc của đã bị phá hủy, trong đó bao gồm những kỉ vật gia đình quý giá đã rơi khỏi tấm khung và cuốn theo dòng nước lũ. Còn những em nhỏ, nhìn vào thời bão lũ mà không khỏi xót xa. Các em tiểu tiện và đại tiện trong cơn lũ vừa tinh nghịch lại vừa đáng thương. Một vài em sử dụng túi nhựa, một số khác sử dụng những mẩu giấy, và nhiều em xả thẳng xuống nước lũ. Sự hóm hỉnh của trẻ 10 tuổi thật đáng yêu nhưng cũng cho thấy một tình hình vô cùng nghiêm trọng. Tôi cố gắng tưởng tượng những điều các em phải trải qua và suy ngẫm liệu những thông điệp về vệ sinh cá nhân và vệ sinh môi trường của chúng tôi có liên quan ra sao trong những tình huống đơn giản là không có phương tiện đảm bảo vệ sinh. Trong khi những cơn mưa và trận gió hay cũng chính là dấu hiệu của một cơn bão khác đang ập tới nơi cửa sổ trường học, các em vẫn chia sẻ về hi vọng, giấc mơ và kế hoạch của mình cho tương lai. Trước hết, các em hi vọng rằng mùa lũ đau thương năm 2020 sẽ sớm kết thúc và cuộc sống có thể trở lại bình thường.
Tất cả khoảng thời gian chống bão lũ đều hối hả lẫn lo lắng và sự sợ hãi. Có lẽ cả đời này chúng ta cũng không thể quên được trận chiến không tiếng súng lịch sử ở miền Trung.