Ta đã đi qua những năm tháng không ngờ
Vô tư quá để bây giờ xao xuyến
Bèo lục bình mênh mang màu mực tím
Nét chữ thiếu thời trôi nhanh như dòng sông…
Ta lớn lên bối rối một sắc hồng
Phượng cứ nở hoài như đếm tuổi
Như chiều nay, một buổi chiều dữ dội
Ta nhận ra mình đang lớn khôn…
Biết ơn những cánh sẻ nâu đã bay đến cánh đồng
Rút những cọng rơm vàng về kết tổ
Đã dạy ta với cánh diều thơ nhỏ
Biết kéo về cả một sắc trời xanh
Biết ơn mẹ vẫn tính cho con thêm một tuổi sinh thành
“Tuổi của mụ” con nằm tròn bụng mẹ
Để con quý yêu tháng ngày tuổi trẻ
Buổi mở mắt chào đời, phút nhắm mắt ra đi…
(Trích Mặt đường khát vọng – Nguyễn Khoa Điềm)
Câu1:Đoạn trích thể hiện cảm xúc của nhân vật trữ tình về điều gì
– Bồi hồi, xúc động và luyến tiếc trước tuổi thơ đã bị thời gian kéo đi qua từng năm tháng. Qua đó làm bật lên niềm thành kính, sự biết ơn tới công lao to lớn trời bể của mẹ đã dành cho tác giả trong những ngày thơ ấu hồn nhiên, trong sáng mà tinh nghịch.
Câu 1 :
Đoạn trích thể hiện cảm xúc của nhân vật trữ tình về những cảm xuc xao xuyến , bồi hồi và tiếc nuối về những tháng ngày thơ ấu đồng thời cũng thể hiện lòng biết ơn về công lao sinh thành của người mẹ