Tâm lí của lão hạc khi bán cậu vàng ( chỉ ra và kết luận )
0 bình luận về “Tâm lí của lão hạc khi bán cậu vàng ( chỉ ra và kết luận )”
@Meo_
*** Đoạn nêu tâm lí của ” LÃO HẠC ” khi bán Cậu Vàng là:
→
Hôm sau lão Hạc sang nhà tôi. Vừa thấy tôi, lão báo ngay:
– Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!
– Cụ bán rồi?
– Bán rồi? Họ vừa bắt xong.
Lão cố làm ra vẻ vui vẻ. Nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt lão ầng ậng nước, tôi muốn ôm choàng lấy lão mà òa lên khóc. Bây giờ thì tôi không xót năm quyển sách của tôi quá như trước nữa. Tôi chỉ ái ngại cho lão Hạc. Tôi hỏi cho có chuyện:
– Thế nó cho bắt à?
Mặt lão đột nhiên co dúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc…
– Khốn nạn… Ông giáo ơi! Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi về thì chạy ngay về, vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm lấy hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Cứ thế là thằng Mục với thằng Xiên, hai thằng chúng nó chỉ loay hoay một lúc đã trói chặt cả bốn chân nó lại. Bấy giờ cu cậu mới biết là cu cậu chết! Này! Ông giáo ạ! Cái giống nó cũng khôn! Nó cứ làm in như nó trách tôi; nó kêu ư ử, nhìn tôi như muốn bảo tôi rằng: “A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão xử với tôi như thế này?”. Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó!
→ Kết luận: Lão Hạc thấy vô cùng ân hận, vô cùng tội lỗi và buồn bã khi bán Cậu Vàng. Lão đã rất xúc động và không kìm được nước mắt.
Cố làm ra vui vẻ , khi ông giáo hỏi một câu : ”- thế nó cho bắt à ” Nhưng vết nhăn xô lại với nhau , ép nước mắt chảy ra ,.. ông lão hu hu khóc , chua chát , đau lòng , xót xa khi bán đi chú chó yêu dấu của mình , tự an ủi lòng mình rằng con chó chết là hoá kiếp cho nó ,…
⇒ Đau thương , buồn bã , khi phải bán đi con chó duy nhất mà con trai ông để lại , con chó cũng là người bạn duy nhất của ông trừ ông giáo.
@Meo_
*** Đoạn nêu tâm lí của ” LÃO HẠC ” khi bán Cậu Vàng là:
→
Hôm sau lão Hạc sang nhà tôi. Vừa thấy tôi, lão báo ngay:
– Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!
– Cụ bán rồi?
– Bán rồi? Họ vừa bắt xong.
Lão cố làm ra vẻ vui vẻ. Nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt lão ầng ậng nước, tôi muốn ôm choàng lấy lão mà òa lên khóc. Bây giờ thì tôi không xót năm quyển sách của tôi quá như trước nữa. Tôi chỉ ái ngại cho lão Hạc. Tôi hỏi cho có chuyện:
– Thế nó cho bắt à?
Mặt lão đột nhiên co dúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc…
– Khốn nạn… Ông giáo ơi! Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi về thì chạy ngay về, vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm lấy hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Cứ thế là thằng Mục với thằng Xiên, hai thằng chúng nó chỉ loay hoay một lúc đã trói chặt cả bốn chân nó lại. Bấy giờ cu cậu mới biết là cu cậu chết! Này! Ông giáo ạ! Cái giống nó cũng khôn! Nó cứ làm in như nó trách tôi; nó kêu ư ử, nhìn tôi như muốn bảo tôi rằng: “A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão xử với tôi như thế này?”. Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó!
→ Kết luận: Lão Hạc thấy vô cùng ân hận, vô cùng tội lỗi và buồn bã khi bán Cậu Vàng. Lão đã rất xúc động và không kìm được nước mắt.
Cố làm ra vui vẻ , khi ông giáo hỏi một câu : ”- thế nó cho bắt à ” Nhưng vết nhăn xô lại với nhau , ép nước mắt chảy ra ,.. ông lão hu hu khóc , chua chát , đau lòng , xót xa khi bán đi chú chó yêu dấu của mình , tự an ủi lòng mình rằng con chó chết là hoá kiếp cho nó ,…
⇒ Đau thương , buồn bã , khi phải bán đi con chó duy nhất mà con trai ông để lại , con chó cũng là người bạn duy nhất của ông trừ ông giáo.
…học tốt …