tập làm văn
đề bài
đề 1 : kể lại 1 câu chuyện lí thú mà em đã gặp ở trường
đề 2 : kể lại 1 câu chuyện cảm động mà em đã gặp ở trường
đề 3 : từ bài thơ trên , em hãy viết đoạn văn nêu suy nghĩ của em về quan điểm sau :”Chủ quyền lãnh thổ ,biên giới quốc gia là thiêng liêng và bất khả xâm phạm của dân tộc việt nam “> Là học sinh em có suy nghĩ gì về việc giữ gìn vag bảo vệ chủ quyên của đất nước trong giai đoạn hiện nay
# luy ý làm cả 3 đề , ko chép mạng dùng mình nha nhưng phải viết cho hay
đề 1 :
Vào một thứ hai đầu tuần, tiết đầu tiên của lớp em là tiết Văn. Cả lớp em ai cũng mong là cô Tám sẽ vẫn dạy chúng em ở môn học này. Nhưng có lẽ là không một cô giáo rất lạ bước vào lớp. Cả lớp em sững sờ nhìn cô và có một bạn ở phía cuối lớp hỏi: “Cô ơi! Cô giáo của chúng em đâu rồi ạ?” Cô trả lời: “Cô của em đã chuyển trường dạy rồi! Cô ấy sẽ không dạy trường này nữa! Từ hôm nay cô sẽ là giáo viên phụ trách môn Văn của các em”. Lúc đó, cả lớp rất buồn! Khi về nhà, em chạy ngay vào phòng kể cho mẹ nghe.
Tiết học hôm đó, đột nhiên lại buồn bã, không sôi nổi như lúc trước. Hết tiết học, có bạn trong lớp khóc vì không biết cô dạy ở đâu, làm gì, có vui vẻ như ở đây không rất nhiều câu hỏi đặt ra. Nhưng sẽ không có câu trả lời! Mẹ ơi! Con có giác rất khó chịu, mỗi khi nhớ đến cô, con lại không kìm được nước mắt!
Khác hẳn với màn giới thiệu, buổi trình diễn lại chẳng có một chút gì gợi ra cảnh đau thương. Rất nhiều và rất nhiều bài hát đã được biểu diễn bởi những chất giọng khác nhau. Thế nhưng chúng đều có chung một đặc điểm đó là đều ngợi ca những ước mơ, lòng bác ái và sự công bằng; ngợi ca những ước mơ và khát khao của tuổi thơ của những người đang sống và cả những người đã khuất. Chương trình cuốn hút tất cả người xem, thậm chí nhiều bạn, trong đó có cả tôi đã bước lên sân khấu để tặng hoa và để cùng hát lên những lời ca chia sẻ.
Chúng tôi đã khóc, khóc thực sự trong niềm thân ái, trong sự yêu thương và mong ước được sẻ chia. Buổi trình diễn nằm ngoài sự hình dung của tất cả chúng tôi. Nó thực sự khiến chúng tôi bất ngờ và xúc động. Câu chuyện được tôi kể cho gia đình nghe ngay sau khi mọi người dùng xong cơm trưa. Nhấp một chút nước trà, bố tôi vừa dặn dò vừa tâm sự: “Các con còn nhỏ hiểu được như thế là rất quý. Thế nhưng, những gì các con đã làm là chưa thật lớn đâu. Các con còn phải làm nhiều việc tốt lành hơn nữa để đền đáp công ơn của những người đã hy sinh để mang lại hạnh phúc cho cuộc đời mình”.
đề 2 :Trường học là nơi dạy chúng ta biết bao điều thú vị. Tôi có thói quen đó chính là hay kể những chuyện xảy ra ở trên trường cho bố mẹ tôi nghe. Dù không được chứng kiến nhưng qua những lời mà tôi thường kể ba mẹ có thể hình dung ra ở trường tôi đã học hỏi được biết bao điều thú vị đường nào và câu chuyện hôm nay mà tôi kể cho bố mẹ nghe đã làm cho bố mẹ không khỏi xúc động.
ối hôm nay, khi cả nhà đang ngồi xem ti vi, thì em ngồi im lặng một chỗ, trầm tư như đang suy nghĩ về điều gì đó. Thấy vậy, bố liền hỏi em:
– Con trai của bố có chuyện gì vậy? Con hãy kể ra để mọi người chia sẻ cùng nào. Đừng ngồi buồn một mình như thế.
Nghe vậy, em liền ôm chầm lấy bố, một lúc sau, em mới từ từ kể cho bố chuyện xảy ra ở lớp sáng nay.
Lúc sáng, khi cả lớp em đang học thì thầy tổng phụ trách mời cô giáo ra ngoài để nói chuyện, bên cạnh thầy là một cậu bạn thấp bé, với một cái đầu đã cạo hết tóc. Mọi người khẽ xì xào, bàn tán. Một lát sau, cô giáo dẫn cậu ấy vào lớp và giới thiệu:
– Đây là Hùng, học sinh mới vừa chuyển đến lớp ta, cậu ấy bị ốm nên nghỉ học một năm, bây giờ mới đi học lại. Các em hãy quan tâm giúp đỡ bạn ấy nhé.
– Dạ vâng ạ – cả lớp đồng thanh trả lời.
Suốt tiết học, mọi người ai cũng rất quan tâm tới cậu bạn với vẻ ngoài kì lạ này. Chuông ra chơi vừa điểm. Mọi người ùa lại, vây quanh Hùng và hỏi han đủ chuyện. Chợt, có một bạn hỏi:
– Hùng ơi, sao cậu lại không có tóc vậy?
Nghe thế, chợt không khí yên tĩnh lại. Em và các bạn rất tức giận vì câu hỏi thiếu tế nhị ấy. Thế nhưng, Hùng lại rất thoải mái và nói:
– Mình bị ung thư, phải xạ trị nên tóc rụng hết cậu ạ.
Lúc ấy, em cảm thấy giật mình và thương Hùng lắm. Các bạn trong lớp cũng vậy, có một vài bạn nữ đã rơm rớm nước mắt. Thấy vậy Hùng bật cười an ủi:
– Không sao đâu, đó chỉ là một khối u lành tính thôi,với lại, tớ đã khỏe mạnh để đi học rồi mà. Mọi người không phải lo lắng thế đâu.
Lúc này, em lấy hết can đảm, ôm chầm lấy người bạn can đảm mới gặp lần đầu tiên này. Bởi em rất cảm động trước tinh thần lạc quan, ham học hỏi của cậu ấy. Nụ cười tươi sáng của Hùng khiến cho khuôn mặt ốm yếu của cậu ấy thêm phần khỏe mạnh. Trong những tiết học sau đó, em thường xuyên quay lại nhìn Hùng. Có lúc em thấy cậu ấy khẽ nhăn mày, hình như bị đau, nhưng cậu ấy vẫn im lặng chịu đựng, cố gắng học tập. Đến cuối buổi, lúc ra về, em có đến tâm sự cùng với Hùng. Cậu ấy bảo rằng: Được đi học là điều rất hạnh phúc đối với cậu ấy. Bởi trong suốt một năm nghỉ học trị bệnh, đã có lúc cậu ấy tưởng chừng như mình không vượt qua được. Mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ được cắp sách đến trường cậu ấy cũng khát khao lắm. Chính lúc ấy, Hùng mới thực sự cảm nhận được sự hạnh phúc của việc được khỏe mạnh đến trường. Những lời nói ấy của Hùng khiến em rất cảm động và thêm yêu mến, cảm phục cậu ấy.
Sau khi nghe em kể, mẹ em đã nghẹn ngào, còn bố em thì khẽ trầm tư. Một lát sau, bố mẹ em mới khẽ ôm lấy em và nói:
– Vậy là nãy giờ con ngồi im lặng như vậy là vì nghĩ đến bạn Hùng ư?
– Vâng ạ – em trả lời.
– Con của bố biết quan tâm đến bạn như vậy là rất tốt. Vậy thì khi ở lớp, con hãy quan tâm đến bạn nhiều hơn nhé – bố dặn dò em.
Buổi tối hôm ấy, lúc học bài, em cảm thấy dường như việc làm bài tập trở nên bớt khô khan và thú vị hơn nhiều. Lần đầu tiên em làm hết tất cả bài tập mà không hề cảm thấy chán chường. Có lẽ bởi em đã được Hùng truyền thêm cho rất nhiều tình yêu đối với việc học tập. Em cảm ơn Hùng rất nhiều vì đã giúp em cảm nhận được niềm vui sướng của việc được đến trường mỗi ngày.