Tóm tắt văn bản “Bức thư của thủ lĩnh da đỏ” Mong mn hãy có ý thức một chút, không chép mạng, spam ạ!

Tóm tắt văn bản “Bức thư của thủ lĩnh da đỏ”
Mong mn hãy có ý thức một chút, không chép mạng, spam ạ!

0 bình luận về “Tóm tắt văn bản “Bức thư của thủ lĩnh da đỏ” Mong mn hãy có ý thức một chút, không chép mạng, spam ạ!”

  1. Qua bức thư trả lời yêu cầu mua đất của tổng thống Mĩ Phreng-klin, thủ lĩnh người da đỏ Xi-át-tơn, bằng một giọng đầy sức thuyết phục. Bằng lối sử dụng phép lặp so sánh, nhân hoá, điệp ngữ đa dạng, đã đặt ra một vấn đề có ý nghĩa cho toán nhân loại: con người phải sống hoà hợp với thiên nhiên, phải chăm lo bảo  vệ môi trường và thiên nhiên như bảo vệ mạng sống của chính mình.

    Chúc bạn học tốt 

    Bình luận
  2. Từ xa xưa, khi con người ta vẫn còn rất lạc hậu hay nói đúng hơn là chưa phát triển về công nghệ hiện đại thì họ vẫn có thể liên lạc với nhau bằng nhiều cách ví dụ như: Nhờ chim bồ câu, bỏ vào hòm thư,gửi thư đi xa, …..Nhưng cách tốt nhất vẫn là gửi cho nhau bằng những bức thư tay.Các bạn ạ! Tôi vô tình hiểu điều này nhờ văn bản” Bức thư của thủ lĩnh da đỏ “. Người da đỏ họ hằng ngàn năm mong ước và quý trọng những thứ tầm thường đối với chúng ta, ngay cả cái lá thông hay tấc đất tấc rừng đều trở lên thiêng liêng. Chỉ mỗi hạt sương nhỏ, tiếng thì thầm của côn trùng cũng trở lên vô cùng quý giá đối với người da đỏ. Tộc da đỏ có lẽ luôn có một nỗi niềm biết ơn vô hạn đối với nơi họ chôn rau cắt rốn. Nếu chỉ một bông hoa với ta là những thứ có thể hái hay để làm đồ chơi thì với họ, mỗi bông hoa là người chị người em máu mủ, ruột thịt. Mảnh đất ấy là những thứ họ coi là tia sáng chói chang phản chiếu từ mặt hồ, tiếng thì thầm của nước sẽ mãi là tiếng nói của ông cha, sẽ mãi sống trong lòng người da đỏ. Người da đỏ một lòng một dạ với những thứ họ kính trọng dù chỉ là một mảnh đất hoang. Đất đai là màu mỡ, là tiếng gọi của đất mẹ vang vọng trong không trung này. Người da đỏ hoang dã, xởi lởi mà không hiểu thứ mà ta sử dụng một cách dễ dàng, họ sống với thiên nhiên, với sông nước. Khi họ chết đi thì linh hồn nhập vào đất, hơi thở còn nguyên vẹn trong trái tim của đất mẹ. Họ như những người bạn của muôn thú, họ làm bạn với thú rừng, đối với họ thì những con vật như tri kỉ. Hương hoa của đồng nội đối với họ cũng đáng quý biết bao. Tôi yêu mãi cách sống của tộc da đỏ, yêu mãi nỗi niềm tôn trọng những thứ bình thường của ta, yêu mãi, yêu mãi,…. Có khi nào đó cũng là điều tác giả muốn mang tới, muốn hướng tới cho ta về người da đỏ qua văn bản ấy?

    Bình luận

Viết một bình luận