trích và nêu ý nghĩa bài thơ theo chân Bác

trích và nêu ý nghĩa bài thơ theo chân Bác

0 bình luận về “trích và nêu ý nghĩa bài thơ theo chân Bác”

  1.  THEO CHÂN BÁC

    (Tố Hữu – 1-1970)

    Tháng Năm ơi, có thể nào quên
    Hàng bóng cờ tang thắt dải đen
    Rủ giữa lòng đau. Ta nhớ mãi
    Cuộc đời như ngọn lửa đầu tiên.

    Tôi viết bài thơ mừng thọ Bác
    Năm nay vừa tuổi tám mươi tròn
    Chắc như thường lệ. Người đi vắng
    Để mọi lời ca tặng nước non.

    Tôi viết bài thơ cho các con
    Mai sau được thấy Bác như còn
    Phơ phơ tóc bạc, chòm râu mát
    Đôi dép mòn đi, in dấu son.

    Xin nhớ từ đây, nhớ lại ngày
    Bác Hồ từ giã cõi Hôm nay

    Bảy mươi chín tuổi xuân trong sáng
    Vào cuộc trường sinh, nhẹ cánh bay…

    Lạ thay, sức mạnh của tâm hồn
    Mắt vẫn tươi như suối tận nguồn
    Tay nhịp cho đời cao tiếng hát
    Trời thu xanh ngát sáng Tuyên ngôn.

    Như thế, Người đi… Phút cuối cùng
    Nhẹ nhàng, thanh tịnh, rất ung dung
    Lời Di chúc gửi, êm bên gối
    Quên nỗi mình đau, để nhớ chung.

                                                Bác ơi!
    Thôi đập rồi chăng? Một trái tim
    Đỏ như sao Hoả, sáng sao Kim!
    Muốn oà nức nở bên em nhỏ
    Nước mắt ta đành nuốt, lặng im.

    Cứ nghĩ: Hồn thơm đang tái sinh
    Ngôi sao ấy lặn, hoá bình minh
    Cơn mưa vừa tạnh. Ba Đình nắng
    Bác đứng trên kia, vẫy gọi mình.

    Súng hãy gầm lên, nén xót đau
    Hãy lau ráo lệ, ngẩng cao đầu!
    Chỉ xin nhớ để lời đêm trước:
    Đốt pháo hoa mừng, đến lễ sau.

    Bác đi… Di chúc giục lòng ta
    Cho cả muôn đời một khúc ca
    Lẽ sống, niềm tin, mong ước lớn
    Và tình thương, ơn nghĩa bao la

    Sau khi về nước, Người đã làm việc không ngừng nghỉ và có lối sống vô cùng giản dị, Bác mỗi bữa chỉ ăn một bát cơm và mỗi tuần nhường một suất cơm cho người khó khăn hơn. Tấm lòng của Bác cao cả. theo chân bắc là một bài thơ về Bác của nhà thơ Tố Hữu đã bộc lộ hết những nét đơn sơ, mộc mạc trong lối sống giản dị của người đáng kính ấy

    Bình luận

Viết một bình luận