Trong một ngày đẹp trời, mẹ cùng em đi ăn sáng. Khi vào quán ăn gọi một tô bún phở, khi ăn một lúc thì thấy một người bị khuyết tật đi vào, mẹ em dưng dưng nước mắt khi thấy người đàn ông tội nghiệp bị khuyết hai đôi chân. Nhìn ông rất là thương, bộ quần áo rách, bấn rất nhiều chỗ. Rồi mẹ tặng ông một bát phở rồi em và mẹ đi mua cho ông một đôi giày mới tặng ông coi như giúp người ta phần nào, cũng như lấy may mắn.
*Đề bài: Suy nghĩ về hành động trên.
Em cảm thấy hành động đó chứng tỏ 1 con người có sự nhân đức rất cao. Trong cuộc sống sẽ còn lúc này lúc khác nên chúng ta phải giúp đỡ nhau trong những lúc gặp khó khăn. Người đàn ông trong tình huống là người khuyết tật, không có sự may mắn như chúng ta và việc đi lại của ông rất khó khăn. Em rất tán thành với tình huống này.
Hành động của mẹ em là đúng, mang tính nhân văn cao và sẽ giúp đỡ ông ấy đc phần nào khó khă nhưng có lẽ nếu mua giầy cho ông ấy ._. ( gãy chân mà đi = niềm tin à ) ._.