Trong vai người bố cô bé bán diêm viết bài văn kể câu chuyện người bố sau 12h đêm khi chuông nhà thờ vang lên báo hiệu giờ giáng sinh đi tìm con người
Trong vai người bố cô bé bán diêm viết bài văn kể câu chuyện người bố sau 12h đêm khi chuông nhà thờ vang lên báo hiệu giờ giáng sinh đi tìm con người
Sau cái chết vì lạnh lẽo của con gái , khi chuông đồng hồ đỉnh điểm lúc hơn 12h vang dội lên. Tôi bắt đầu vội vã đi tìm con gái
Trên gác sét nhà tôi, quấn mấy miếng giẻ rách đã thấy lạnh cóng ,huống chi là con bé phải đi suốt mấy hôm ,trong ngày hôm đó, tôi đã ép con đi bán diêm trong buổi tối lạnh lẽo , tuyết phủ kín cả mặt đất ,dường như chỉ cần bước chân ra ngoài là người tôi như sắp biến mất.Thế mà tôi nỡ tâm để con đi suốt bao tiếng đồng hồ, chỉ vì lúc đó tôi cáu quá mà không kìm chế được cũng vì nhà tôi suy sụp hoàn toàn,hết cái cảm giác ấm áp khi vợ và mẹ tôi còn sống.Tôi cáu giận và ăn nói vô cảm với con, tôi còn đe dọa và đánh đập :”nếu mày không bán hết diêm thì cấm được về nhà”.Nó có vẻ buồn bã lắm,nhưng cũng nghe lời tôi đi.Tôi không biết ở ngoài đónhư thế nào vì tôi không hiểu sao lúc đó tôi không coi nó như con ruột của mình nữa.Phũ phàng,thờ ơ.Tôi thật không biết nghĩ.Tôi cũng chẳng quan tâm xem con có ăn mặc ấm không, ăn uống có đủ no không,nhưng không tôi mặc xác nó muốn đi đâu thì đi.Tôi cứ ở nhà hưởng chiến lợi phẩm mà con gái sẽ đem về là một số tiền không hề ít ỏi.Nhưng nào đâu biết con chẳng bán được que diêm nài với sự thờ ở, vô cảm của người đi đường.Lúc 12 h đêm, tôi sốt ruột quá vì ở nhà đợi con ,tôi lo lắng chạy chân đất đi tìm, trong cơn mưa lạnh lẽo, tôi càng thương con hơn và tự trách bản thân mình là một ông bố tệ bạc nhường nào.Tôi ngửi thoang thoảng mùi đồ ăn ở mấy ngôi nhà xếp xát nhau,nghĩ bụng chác con đang đói bụng lắm.Tôi vội vã lấy một ít tiền trong tủi quần ,mua một cái bánh mì nóng còn giòn mua cho con.Chạy tìm con một lúc lâu . Tôi sốt ruột nen quyết định quay về với vẻ băn khoăn, lo lắng.Tôi thức đến hơn 5 h sáng chờ đợi rồi tiếp tục cuộc hành trình tìm con. Sáng sớm , tôi thấy mấy người đang đứng xôn xao bàn tán ở một xó tường ,tôi tò mò chen vào chỗ đám đông ấy để xem.Thì tôi đứng hình , tay tôi cầm bánh mì rơi phịch xuống đất phủ tuyết lạnh.Tôi quỳ xuống , nâng đầu con lên mà khóc không ra tiếng,tôi dằn vặt tự trách bản thân .Sao tôi lại có thể là một ông bố không có lương tâm như thế chứ.Néu tôi có thể nghĩ điều này sớm hơn thì con vẫn sẽ mãi ở bên tôi,nhưng chỉ vì mù quáng , tham lam tiền bạc mà tôi đã mất đi hình hài máu mủ của tôi sau bao năm tôi nuôi dưỡng.Giờ đây chỉ là thân xác bé nhỏ gầy gò mà con tôi phải chịu giá rét trong mấy tiếng đồng hồ đi bán diêm . TÔI hối hận vì không làn tròn trách nhiệm người cha.Có thể con tôi đang trách tôi rất tệ.Một vài người ở đấy đứng nhìn trong vẻ ái ngại, ngậm ngùi. Nhưng tôi không biết thế nào.Cái khăn tang lại quấn trên đầu tôi thêm một lần nữa.Giờ thì tôi không còn ai có thể trò chuyện nữa.Cuộc sống tôi mỗi lúc khó khăn hơn.Tôi nhìn mọi người tôi ngại lắm, vừa mếu vừa đau.Con tôi chết mà ruột gan tôi thắt lại, tim như ngừng đập, xót xa nhìn con.Thường như những gia đình khác , vào đêm nô-en ,họ sẽ cho con đi chơi hay ngồi ngay chiếc lò sưởi ,sưởi cho ấm.Còn riêng tôi , tôi lại bắt con đi bán diêm trong cảnh rét mướt.Nếu nói ra tôi chỉ muốn nói:”bố xin lỗi con rất nhiều,con xin xám hối với Chúa vì đã không làm ròn trách nhiệm”
Cuối cùng tôi cũng muốn nói, dù cuộc sống khổ sở thế nào thì con cái vẫn là món quà vô giá đối với cha mẹ.Không gì có thể mua được thay thế con cả:”Bố yêu con”
Chúc thi tốt