Trong văn. Bản “Ý Nghĩa Văn Chương ” Hoài Thanh khẳng định : “Văn chương gây cho ts tình cảm ta không có luyện những tình cảm ta sẵn có .cuộc đời phù phiếm và chật hẹp của cá nhân vì văn. Chương mà trở nên thâm trầm và rộng rãi đến trăm nghìn lần ” Em hiểu ý kiến trên như thế nào ?
Theo em ý trên muốn nói, văn chương giúp cho tình cảm và gợi lòng vị tha như khi xem truyện, đọc sách, ngâm thơ, xem phim,… ta có thể vui, buồn, mừng, giận với những người ở trong câu truyện tuy những tình cảm trong câu chuyện đó có thể bạn chưa có nhưng văn chương đã luyện cho bạn tình cảm đó (VD: trong cuộc sống, cha mẹ bn không chia tay nhưng khi bạn đọc xong văn bản “Cuộc chia tay của những con búp bê” thì bạn cảm thấy đau buồn cho nhân vật thành và thủy khi bố mẹ chia tay anh em phải xa cách nhau). Còn văn chương gây cho ta những tình cảm ta sẵn ta có nghĩa là tình camt đó chúng ta đã có sẵn trong cuộc sống và văn chương làm cho tình cảm ấy hiện lên rõ hơn (VD: tình cảm cha mẹ, anh chị em, ông bà, bạn bè,…) và văn chương gây cho ta những tình cảm đó tuy không có hành động nhưng qua những câu chuyện thì chúng ta sẽ tự ngẫm nghĩ, suy ngẫm về câu chuyện đó rồi bắt đầu nghĩ đến cuộc sống (như vậy văn chương rất âm thầm, rộng rãi)
CHÚC BN HỌC TỐT NHA! ^-^
Trong văn bản “Ý nghĩa văn chương”, nhà phê bình Hoài Thanh viết: “Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện những tình cảm ta sẵn có”. Thật vậy, văn chương đưa ta đến những tình huống, những hoàn cảnh, những số phận ta chưa từng gặp trong đời. Qua các nhân vật, các cảm xúc, thái độ,… của nhân vật, văn chương gây cho ta những tình cảm, cảm xúc mới mẻ, tạo ra sự đồng cảm giữa bạn đọc và tác giả. Truyện ngắn “Cuộc chia tay của những con búp bê” của tác giả Khánh Hoài làm rung động lòng trắc ẩn của mỗi chúng ta trước số phận những đứa trẻ tội nghiệp có bố mẹ li dị nhau. Không chỉ thế, người đọc còn thấy đồng cảm với tâm trạng, cảm xúc của những đứa trẻ sắp phải lìa xa người thân. Điều đó cũng xảy ra khi ta đọc những bài Ca dao than thân, “Sài Gòn tôi yêu”, “Xa ngắm thác núi Lư”,… Nhờ đó, mỗi chúng ta rút ra cho mình một bài học, gây dựng cho mình một tình cảm đúng đắn đối với những biểu hiện của cái đẹp, cái tốt cũng như cái xấu, cái ác trong cuộc đời này. Bên cạnh đó, văn chương còn “luyện” những tình cảm ta sẵn có. Từ thuở lọt lòng, ai ai cũng đã có những tình cảm nhất định đối với gia đình, bạn bè, thầy cô, quê hương,… Văn chương thực hiện nhiệm vụ hình dung sự sống và sáng tạo sự sống chẳng những phản ánh đầy đủ về những tình cảm ấy mà còn làm đẹp hơn, sâu sắc hơn những hiện thực vốn có tồn tại trong đời sống của con người. Nhờ vậy, chúng ta cảm nhận đủ đầy và sâu sắc hơn những tình cảm của lòng mình. Đọc ca dao về tình cảm gia đình với những hình ảnh như “núi Thái Sơn, nước trong nguồn”, “Anh em như thể chân tay”,… Đọc những bài thơ như “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh, những bài ca dao về quê hương đất nước,…. Ta thêm yêu, thêm trân trọng hạnh phúc gia đình mình đang có, thêm yêu quê hương đất nước tươi đẹp của mình,… Chính những công dụng tuyệt vời đó khiến văn chương trở thành một loại hình nghệ thuật không thể thiếu trong đời sống con người.