0 bình luận về “tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ với Thánh Gióng”
Tôi đang học bài lúc đó rất muộn bất chợt mệt quá tôi ngủ lúc nào không hay rồi sau đó tôi nghe thấy một tiếng lạ – Chào cháu. Sao cháu lại tới đây. Nhìn thì có vẻ cháu không phải là người của vùng này nhỉ? Tôi nhanh nhẹn đáp: – Vâng ạ. Cháu từ nơi khác tới. Dì là ai vậy ạ? – Dì là mẹ của Thánh Gióng. Cháu biết tới Thánh Gióng chứ? – Có ạ. Tất nhiên là cháu biết rồi. Thánh Gióng là một người anh hùng của dân tộc mà cháu vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ đó ạ! – Vậy à – Mẹ Thánh Gióng nở một nụ cười đầy tự hào – Gióng hồi nhỏ ba tuổi mà chưa biết nói câu nào khiến dì lo lắng vô cùng. Nhưng không ngờ khi nghe giọng sứ giả đi chiêu mộ anh hùng, người tài cứu nước thì nó lại cất giọng nói. Khi ấy bác đã vô cùng ngạc nhiên, bàng hoàng và sửng sốt. Sau đó thì nó lớn nhanh như thổi và rồi đi đánh giặc cứu nước. Sự việc diễn ra quá nhanh làm dì không tin vào mắt mình luôn. Tôi tủm tỉm cười: – Chắc dì tự hào về Thánh gióng lắm? Mẹ Thánh Gióng nở một nụ cười trìu mến, phúc hậu: – Gióng nó giúp dân, cứu nước là trách nhiệm của bản thân mà. Thánh Gióng được ông trời cử xuống đây đầu thai để hoàn thành sứ mệnh cứu nước. Nói chung, dì thấy rất tự hào về Gióng, về việc làm dũng cảm của nó. Một người con trai mà dì sẽ không bao giờ quên được. Dù là thánh hay thần thì Gióng vẫn luôn là con trai yêu quý của bác. “Con ơi. Dậy đi. Sao ngủ ở đây thế này? Lên giường ngủ cho đàng hoàng đi chứ!” – Tiếng mẹ tôi gọi làm tôi choàng tỉnh giấc. Thì ra đó chỉ là giấc mơ. Một giấc mơ kỳ lạ nhưng cũng rất thú vị. Tôi đã có một cuộc gặp gỡ với mẹ Thánh Gióng, hiểu hơn về một trong tứ bất tử của dân tộc Việt Nam. Tôi sẽ không bao giờ quên cuộc gặp gỡ thú vị này
Những ngày nghỉ hè, tôi thích nhất là được ở nhà nằm đọc truyện cổ tích. Năm vừa rồi, tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi nên mẹ đã mua cho tôi một quyển Truyện cổ tích Việt Nam. Nhờ nó, tôi đã được du ngoạn trong một thế giới huyền ảo.
Tôi đang mơ màng bỗng giật mình tỉnh dậy bởi tiếng hát và nụ cười đùa trong trẻo của lũ trẻ. Tôi nhìn thấy trước mắt mình một đám trẻ đang vui đùa. Lũ trẻ đang chơi thấy tôi tiến lại thì dừng lại, chúng cũng có vẻ ngạc nhiên vì thấy tôi mặc khác với chúng. Có một cậu bé mặt mũi sáng sủa và thông minh tiến lại chào và hỏi tôi. “Chị là ai?”. “Mình tên là Thúy, còn em?” Cậu bé chưa kịp trả lời thì lũ trẻ nhao nhao lên và đồng thanh hô: “Đó là cậu bé thông minh!”. Tôi ngạc nhiên quá và vui mừng khi biết trước mặt mình là cậu bé thông minh – người đã đưa ra được những lời giải đơn giản và dễ hiểu trước những câu đố hóc búa của vua. Tôi nói: “Chị rất thích những câu trả lời của em. Dù có gặp vua hay bất kỳ ai, em không hề run sợ mà lại nhanh trí đối đáp lại những câu đố đầy oái oăm của nhà vua. Bằng trí thông minh của mình, em đã cứu được dân làng và cứu nước ta trước sự dòm ngó của ngoại bang. Câu trả lời của em trước sứ thần khiên ông ta sợ và nể phục nước Việt ta tuy nhỏ nhưng không thiếu người tài.”
Cậu bé nhìn tôi, đưa tay gãi gãi, vẻ xấu hổ và nói: “Chị cứ khen em mãi thế. Đất nước ta không thiếu nhân tài. Em thấy các bạn học sinh bây giờ còn nhỏ nhưng đã rất giỏi, mang về cho đất nước bao giải quốc tế. Các bạn đã làm cho thế giới biết đến nước Việt Nam bằng các giải vàng trên trường quốc tế”.
Tôi ngạc nhiên: “Sao em biết?”. “Bởi em rất thích học nên thường đến xem các bạn học sinh học tập. Em thấy rất vui khi ngày càng có nhiều bạn học giỏi. Các bạn giỏi nhưng rất ngoan và khiêm tốn. Nhưng thôi, chị lại đây chơi cùng bọn em”. Em kéo tay tôi, cùng hòa vào đám trẻ. Chúng tôi cùng giải đố, cùng đùa nghịch thật vui. Thậm chí, tôi còn được bọn trẻ đãi món khoai lang nướng vùi dưới lá khô. Mải vui đùa, chúng tôi quên cả thời gian. Trời đã sẩm tối, lũ trẻ chia tay tôi ra về. Tôi còn đang đứng ngẩn ngơ nhìn lũ trẻ ra về mà thấy tiếc quá, chẳng biết bao giờ mới có dịp gặp lại.
Bỗng tôi thấy có tiếng mẹ đang gọi tôi: “Thúy ơi! Dậy đi con. Sao lại nằm lên sách mà ngủ thế này”. Hóa ra, tôi đang đọc truyện thì ngủ quên mất. Cuộc gặp gỡ với cậu bé thông minh thật là thú vị biết bao.
Tôi đang học bài lúc đó rất muộn bất chợt mệt quá tôi ngủ lúc nào không hay rồi sau đó tôi nghe thấy một tiếng lạ – Chào cháu. Sao cháu lại tới đây. Nhìn thì có vẻ cháu không phải là người của vùng này nhỉ? Tôi nhanh nhẹn đáp: – Vâng ạ. Cháu từ nơi khác tới. Dì là ai vậy ạ? – Dì là mẹ của Thánh Gióng. Cháu biết tới Thánh Gióng chứ? – Có ạ. Tất nhiên là cháu biết rồi. Thánh Gióng là một người anh hùng của dân tộc mà cháu vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ đó ạ! – Vậy à – Mẹ Thánh Gióng nở một nụ cười đầy tự hào – Gióng hồi nhỏ ba tuổi mà chưa biết nói câu nào khiến dì lo lắng vô cùng. Nhưng không ngờ khi nghe giọng sứ giả đi chiêu mộ anh hùng, người tài cứu nước thì nó lại cất giọng nói. Khi ấy bác đã vô cùng ngạc nhiên, bàng hoàng và sửng sốt. Sau đó thì nó lớn nhanh như thổi và rồi đi đánh giặc cứu nước. Sự việc diễn ra quá nhanh làm dì không tin vào mắt mình luôn. Tôi tủm tỉm cười: – Chắc dì tự hào về Thánh gióng lắm? Mẹ Thánh Gióng nở một nụ cười trìu mến, phúc hậu: – Gióng nó giúp dân, cứu nước là trách nhiệm của bản thân mà. Thánh Gióng được ông trời cử xuống đây đầu thai để hoàn thành sứ mệnh cứu nước. Nói chung, dì thấy rất tự hào về Gióng, về việc làm dũng cảm của nó. Một người con trai mà dì sẽ không bao giờ quên được. Dù là thánh hay thần thì Gióng vẫn luôn là con trai yêu quý của bác. “Con ơi. Dậy đi. Sao ngủ ở đây thế này? Lên giường ngủ cho đàng hoàng đi chứ!” – Tiếng mẹ tôi gọi làm tôi choàng tỉnh giấc. Thì ra đó chỉ là giấc mơ. Một giấc mơ kỳ lạ nhưng cũng rất thú vị. Tôi đã có một cuộc gặp gỡ với mẹ Thánh Gióng, hiểu hơn về một trong tứ bất tử của dân tộc Việt Nam. Tôi sẽ không bao giờ quên cuộc gặp gỡ thú vị này
Những ngày nghỉ hè, tôi thích nhất là được ở nhà nằm đọc truyện cổ tích. Năm vừa rồi, tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi nên mẹ đã mua cho tôi một quyển Truyện cổ tích Việt Nam. Nhờ nó, tôi đã được du ngoạn trong một thế giới huyền ảo.
Tôi đang mơ màng bỗng giật mình tỉnh dậy bởi tiếng hát và nụ cười đùa trong trẻo của lũ trẻ. Tôi nhìn thấy trước mắt mình một đám trẻ đang vui đùa. Lũ trẻ đang chơi thấy tôi tiến lại thì dừng lại, chúng cũng có vẻ ngạc nhiên vì thấy tôi mặc khác với chúng. Có một cậu bé mặt mũi sáng sủa và thông minh tiến lại chào và hỏi tôi. “Chị là ai?”. “Mình tên là Thúy, còn em?” Cậu bé chưa kịp trả lời thì lũ trẻ nhao nhao lên và đồng thanh hô: “Đó là cậu bé thông minh!”. Tôi ngạc nhiên quá và vui mừng khi biết trước mặt mình là cậu bé thông minh – người đã đưa ra được những lời giải đơn giản và dễ hiểu trước những câu đố hóc búa của vua. Tôi nói: “Chị rất thích những câu trả lời của em. Dù có gặp vua hay bất kỳ ai, em không hề run sợ mà lại nhanh trí đối đáp lại những câu đố đầy oái oăm của nhà vua. Bằng trí thông minh của mình, em đã cứu được dân làng và cứu nước ta trước sự dòm ngó của ngoại bang. Câu trả lời của em trước sứ thần khiên ông ta sợ và nể phục nước Việt ta tuy nhỏ nhưng không thiếu người tài.”
Cậu bé nhìn tôi, đưa tay gãi gãi, vẻ xấu hổ và nói: “Chị cứ khen em mãi thế. Đất nước ta không thiếu nhân tài. Em thấy các bạn học sinh bây giờ còn nhỏ nhưng đã rất giỏi, mang về cho đất nước bao giải quốc tế. Các bạn đã làm cho thế giới biết đến nước Việt Nam bằng các giải vàng trên trường quốc tế”.
Tôi ngạc nhiên: “Sao em biết?”. “Bởi em rất thích học nên thường đến xem các bạn học sinh học tập. Em thấy rất vui khi ngày càng có nhiều bạn học giỏi. Các bạn giỏi nhưng rất ngoan và khiêm tốn. Nhưng thôi, chị lại đây chơi cùng bọn em”. Em kéo tay tôi, cùng hòa vào đám trẻ. Chúng tôi cùng giải đố, cùng đùa nghịch thật vui. Thậm chí, tôi còn được bọn trẻ đãi món khoai lang nướng vùi dưới lá khô. Mải vui đùa, chúng tôi quên cả thời gian. Trời đã sẩm tối, lũ trẻ chia tay tôi ra về. Tôi còn đang đứng ngẩn ngơ nhìn lũ trẻ ra về mà thấy tiếc quá, chẳng biết bao giờ mới có dịp gặp lại.
Bỗng tôi thấy có tiếng mẹ đang gọi tôi: “Thúy ơi! Dậy đi con. Sao lại nằm lên sách mà ngủ thế này”. Hóa ra, tôi đang đọc truyện thì ngủ quên mất. Cuộc gặp gỡ với cậu bé thông minh thật là thú vị biết bao.