Viết 1 bài văn biểu cảm nói về loài cây em yêu Giúp em với ạ. Cảm ơn

Viết 1 bài văn biểu cảm nói về loài cây em yêu
Giúp em với ạ. Cảm ơn

0 bình luận về “Viết 1 bài văn biểu cảm nói về loài cây em yêu Giúp em với ạ. Cảm ơn”

  1. Những ngày cuối thu đang đến cũng chính là lúc hương thơm hoa sữa làm nứt lòng những con người Thủ đô. Nơi đây, hoa sữa như bao trùm khoảng không gian của những phố, phường tấp nập xe cộ.

    Cái cảm nhận đầu tiên khi ta nhắc đến loài hoa này đó là hương thơm của nó, không lẫn vào đâu được. Mỗi người có những cảm nhận riêng về vị hương của loại hoa này. Có người thấy hương hoa này cực kì thơm nhưng cũng có người không quen khi ngửi hương thơm hoa sữa. Con riêng em, hoa sữa mang hương thơm của sự quyến rũ. Ban đầu là mùi hương lướt qua mũi thấy thật nhẹ nhàng nhưng nếu đứng lâu dưới gốc cây hoa sữa thì mùi của nó càng ngày càng đậm dần lên.

    Em có thể ví hoa sữa như những chai nước hoa của chúng ta vậy, khi chỉ thoáng qua thì nghe mùi nhẹ nhàng, tinh tế làm sao; còn khi ngửi lâu hơn thì nó mang lại sự nồng nàn của hương thơm đó. Ắt hẳn vì hương thơm của loại hoa này nên con người cảm nhận nó mang hơi thở tình yêu. Đó là tình yêu từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt. Tình yêu đôi lứa dưới những cây hoa sữa thật lãng mạn và xao xuyến lòng làm sao.

    Hương hoa cuốn theo ngọn gió mang sắc hương lan cả một vùng trời Hà Nội. Sang thu là đông cũng chính là lúc con người cảm thấy lạnh se trong lòng cộng hưởng với vị hoa sữa ngào ngạt làm con người muốn mùa đông nhanh tới hơn. Cái lạnh giá của Hà Nội được mọi người yêu thích cũng chính là bởi cái lạnh Thủ đô mang hương vị loài hoa này.

    Những bông hoa sữa nhỏ nhắn, xinh xinh nhìn thoáng qua như những bông cẩm tú cầu thu bé lại. Những làn mưa lất phất, đứng dưới những cây hoa sữa mà ngắm hoa rơi, ngửi mùi hương nồng nhiệt dâng trào thì còn gì tuyệt vời hơn.

    Hoa sữa dường như khiến cho con người ta trở về những hoài niệm xa xôi

    Hoa sữa là loài hoa tinh túy biết bao; em rất thích những ngày đông về để có thể ngắm những bông hoa xinh xinh đó và ngửi mùi hương nồng nàn mà em rất thích. Những màn đêm Hà Nội kéo tới cũng chính là lúc loài hoa này đi vào lòng người, càng ngửi càng thấy dịu êm, nhẹ nhàng trong lòng biết bao.

    Bình luận
  2. Văn biểu cảm tả nói về cây đa

    Vừa bước chân trở về làng xưa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt đồng thời cũng làm choáng ngợp tâm hồn bất cứ ai: Đó là dáng sừng sững của cây đa cổ thụ làng tôi. Không biết từ bao đời nay, nó đã đứng đó, như một vệ sĩ oai phong của làng tôi, niềm tự hào của làng tôi.

    Tôi yêu làng. Trong tình yêu bao la ấy có tình yêu những mái nhà san sát lợp ngói đỏ bình yên; yêu những vườn đào nở rộ mỗi khi xuân về, yêu những vườn hồng xiêm ửng vàng trái chín… Nhưng tôi yêu nhất là cây đa – đó chính là biểu tượng của làng tôi. Cây đa làng như chứa đựng bên trong tất cả những gì tinh tuý nhất của làng tôi. Tôi không biết cây bao nhiêu tuổi. Các cụ bảo khi làng tôi ra đời thì cũng là lúc cây đa được trồng. Những buồn vui, khó khăn, gian khổ hay phát triển, và biết bao chuyện của làng quê, cây đa đều chứng kiến.

    Thân cây đa to, phải năm sáu người ôm không xuể. Rễ cây dài, đâm sâu xuống lòng đất. Có nhánh rễ chồi lên khỏi mặt đất thành một chiếc ghế băng cho những người ngồi nghĩ mát dưới gốc cây. Tôi thường ngồi lên chồi rễ, tựa lưng vào thân cây, nhắm mắt lại, thầm trò chuyện với cây, và nghe cành lá xạc xào. Khi ấy, tôi có cảm giác cây đa là mái nhà mà sự an toàn và chở che của đa là tuyệt đối và không gì sánh được. Với lũ trẻ trong làng, cây đa là nguồn vui tuổi thơ, là kỉ niệm về quê hương. Sau này, các lớp anh chị trong làng di xa, hay như lũ chúng tôi còn ở lại thường nhớ về cây đa như linh hồn của quê hương. Quên sao được những buổi trưa trốn ngủ, cả lũ kéo nhau ra gốc đa chơi đánh trận giả, rồi trèo lên cây hái quả. Quả đa là món quà lí thú với lũ trẻ chúng tôi. Quả đa chín ngọt lừ đến đâu, vẫn thấy có vị chan chát ở đầu lưỡi. Có đứa ăn cả quả đa ương ương, thậm chí xanh. Có lẽ, vị chát thì nhớ lâu hơn vị ngọt. Những mùa lá đa rụng, chúng tôi vun thành đống, rồi đốt lên sưởi ấm với nhau trong những ngày se se lạnh. Những làn khói bay lên, nhuốm vào cành lá, quyện với hơi sương tạo thành một làn khói kì ảo, lung linh huyền diệu như cổ tích. Đó thực sự là thứ cổ tích hiện đại mà cây đa làng đã mang đến cho làng tôi và lũ trẻ chúng tôi…

    Vừa bước chân trở về làng xưa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt đồng thời cũng làm choáng ngợp tâm hồn bất cứ ai: Đó là dáng sừng sững của cây đa cổ thụ làng tôi. Không biết từ bao đời nay, nó đã đứng đó, như một vệ sĩ oai phong của làng tôi, niềm tự hào của làng tôi.

    Tôi yêu làng. Trong tình yêu bao la ấy có tình yêu những mái nhà san sát lợp ngói đỏ bình yên; yêu những vườn đào nở rộ mỗi khi xuân về, yêu những vườn hồng xiêm ửng vàng trái chín… Nhưng tôi yêu nhất là cây đa – đó chính là biểu tượng của làng tôi. Cây đa làng như chứa đựng bên trong tất cả những gì tinh tuý nhất của làng tôi. Tôi không biết cây bao nhiêu tuổi. Các cụ bảo khi làng tôi ra đời thì cũng là lúc cây đa được trồng. Những buồn vui, khó khăn, gian khổ hay phát triển, và biết bao chuyện của làng quê, cây đa đều chứng kiến.

    Thân cây đa to, phải năm sáu người ôm không xuể. Rễ cây dài, đâm sâu xuống lòng đất. Có nhánh rễ chồi lên khỏi mặt đất thành một chiếc ghế băng cho những người ngồi nghỉ mát dưới gốc cây. Tôi thường ngồi lên chồi rễ, tựa lưng vào thân cây, nhắm mắt lại, thầm trò chuyện với cây, và nghe cành lá xạc xào. Khi ấy, tôi có cảm giác cây đa là mái nhà mà sự an toàn và chở che của đa là tuyệt đối và không gì sánh được. Với lũ trẻ trong làng, cây đa là nguồn vui tuổi thơ, là kỉ niệm về quê hương. Sau này, các lớp anh chị trong làng đi xa, hay như lũ chúng tôi còn ở lại thường nhớ về cây đa như linh hồn của quê hương. Quên sao được những buổi trưa trốn ngủ, cả lũ kéo nhau ra gốc đa chơi đánh trận giả, rồi trèo lên cây hái quả. Quả đa là món quà lí thú với lũ trẻ chúng tôi. Quả đa chín ngọt lừ đến đâu, vẫn thấy có vị chan chát ở đầu lưỡi. Có đứa ăn cả quả đa ương ương, thậm chí xanh. Có lẽ, vị chát thì nhớ lâu hơn vị ngọt. Những mùa lá đa rụng, chúng tôi vun thành đống, rồi đốt lên sưởi ấm với nhau trong những ngày se se lạnh. Những làn khói bay lên, nhuốm vào cành lá, quyện với hơi sương tạo thành một làn khói kì ảo, lung linh huyền diệu như cổ tích. Đó thực sự là thứ cổ tích hiện đại mà cây đa làng đã mang đến cho làng tôi và lũ trẻ chúng tôi…

    Bình luận

Viết một bình luận