Viết 1 bài văn dài tả lại sân trường vào ngày đầu em đi học lại sau thời gian dài nghỉ Covid 19 viết thật dài nhé cảm ơn nhiều
Viết 1 bài văn dài tả lại sân trường vào ngày đầu em đi học lại sau thời gian dài nghỉ Covid 19 viết thật dài nhé cảm ơn nhiều
Sau hai tháng nghỉ chống dịch Covid 19, con và các bạn đã quay lại trường lớp học tập. Kết thúc những ngày cô trò và cả nhà cùng học qua Zoom buổi tối với không ít khó khăn khi mạng chập chờn, con vừa học vừa nghịch, bố mẹ liên tục nhắc nhở.
Con đi học được thầy cô giảng bài trực tiếp, được gặp gỡ với các bạn, những giờ học, giờ chơi sôi nổi thật là vui.Các thầy cô trở lại trường lớp, dạy dỗ học trò, kịp thời nhắc nhở động viên các em tiến bộ.
Niềm vui đi học thể hiện rõ rệt khi con tôi chăm chỉ học bài hơn. Cô giao vở Tập viết, vở Chính tả về nhà để con chép lại những bài trong kì nghỉ, con miệt mài viết để kịp hoàn thành nộp cho cô giáo. Con học đến khi nào mệt thì xin mẹ đi chơi một lúc rồi về. Con nhờ mẹ xoa tay, xoa lưng cho con đỡ mỏi.
Con nói: “Mẹ cổ vũ con đi, con sắp viết xong rồi!”. Có lẽ từ khi con đi học, tôi mới thấy con say sưa và tự giác học như vậy. Con tự hô khẩu hiệu cố gắng một cách ngộ nghĩnh. Con viết sai mấy chữ là lấy tay che vì sợ mẹ mắng. Tôi khen con chăm chỉ, cố gắng học thì sai mấy chữ, mấy dòng không sao hết.
Vậy là con cười vui hớn hở, hẹn bạn nửa tiếng nữa sẽ ra sân chơi. Tôi trò chuyện với con, những ngày đi học này có thể con sẽ phải học tăng thêm một chút để kịp chương trình.
Chiều tan học, con ôm cặp tới chỗ mẹ chờ đón và rối rít khoe con được điểm cao bài kiểm tra giữa kỳ, cô giáo khen con và một số bạn trước lớp. Con nhớ như in lời cô khen: “Con làm bài tốt, tự mình làm không hỏi bạn xung quanh”. Con kể cho mẹ nghe với giọng điệu tự hào, thích thú.
Con bé nhỏ, hay ốm, lại nhút nhát nên tôi để con học hành thoải mái, không áp lực thành tích. Con không đạt học sinh xuất sắc, mẹ vẫn động viên khen ngợi, miễn là con cố gắng chăm chỉ học bài. Hôm nay con rất vui vì đạt điểm cao, mẹ thưởng cho con một gói bim bim, con cười sung sướng. Con nói, đợi bố đi làm về, con khoe với bố chắc là bố vui lắm!
Trẻ con rất thích được khen ngợi, cổ vũ. Tôi thấy rõ nhất là lần học Zoom, cô giáo tiếng Anh và cô giáo Mỹ thuật khen các bạn hoàn thành bài tốt, đọc tên con mà con reo lên vui sướng: “Hôm nay con được cô đọc tên mẹ ạ, lâu lắm con mới được cô đọc tên”… Lời khen của thầy cô khích lệ tinh thần các con rất nhiều.
Trước đây, con lười học tiếng Anh thì nay mẹ giao bài viết lại từ mới, đọc theo đĩa nghe trên máy tính, con chịu khó hơn hẳn. Mẹ cùng con tra Google dịch để hiểu hết đoạn hội thoại trong sách giáo khoa và học phát âm ra sao, ôn lại bài cũ để con ghi nhớ. Những lúc học cùng con như thế, tôi bật cười khi con dạy cho mẹ phát âm lại, mẹ nói sai, không giống cô giáo trên lớp.
Niềm vui đi học của con là được đến trường học bài mới, được tha hồ chạy nhảy nô đùa trên sân trường, là tự tay con quàng khăn đỏ đúng kiểu thắt khăn, tháo khăn dễ dàng.
Niềm vui của con có khi chỉ đơn giản là mẹ chở đi học một đoạn đường, có chị đi ngang qua nhắc con quên đi dép quai hậu, mẹ vội quay về nhà cho con thay dép.
Các bạn trong xóm thỉnh thoảng chạy đến hỏi nhau bài tập, đố một bài toán khó, kể chuyện rôm rả khi ở lớp có bạn ngủ gật, quên bài hay nghịch ngợm bị cô nhắc nhở.
Con đi học vào mùa nắng cũng là mùa hoa phượng vĩ nở đỏ thắm, hoa bằng lăng tím ngắt sân trường. Con đi học có mệt mỏi hơn nhưng con vẫn cười tươi vui vẻ đến trường mỗi ngày!
Sau đợt nghỉ học dài nhất mọi thời đại vì đại dịch Covid19 thì chúng ta lại càng thêm nhớ nhung mái trường của mình. Điều đầu tiên tôi mong đợi nhất sau đợt dịch này chính là được đến trường.
Buổi sáng đi học, bước vào ngôi trường là tất cả những kỉ niệm, những niềm vui, hình ảnh của bạn bè và thầy cô bắt đầu ùa về. Khi tôi vừa bước vào lớp 7A2 thân yêu của tôi , đám bạn đã nhào đến, ôm chầm lấy tôi, chúng tôi ngồi kể cho nhau nghe những gì đã xảy ra trong kì nghỉ dịch, và chúng tôi đã nhớ nhau đến nhường nào. Nhưng ngay sau đó thầy hiệu trưởng đã thông báo lên loa lớp đề nghị chúng tôi giãn cách, chúng tôi lại phải dừng cuộc nói chuyện lại. Tôi đi vòng uanh sân trường và thấy trên sân trường lúc này cũng không còn náo nhiệt như trước nữa. Không những thế, trên sân, lá cây ở khăp nơi, điều này cũng là do hồi nghỉ dịch, sân trường không được ai quét dọn. Mặc dù các bạn học sinh không được nói chuyện với nhau, nhưng chúng tôi đã nghĩ ra 1 cách đó là gưi thông điệp giấy, rồi gửi cho nhau.
Ôi, nhớ lại kỉ niệm ấy sai mà sao vừa buồn mà lại vừa vui ! Vui vì được đến trường, đến lớp, gặp lại bạn bè sau nhiều ngày tháng xa cách. Buồn vì không được nói chuyện với bạn bè như thường nữa.