Viết 1 bài văn miêu tả một em bé chừng 4- 5 tuổi (ko chép mạng)

Viết 1 bài văn miêu tả một em bé chừng 4- 5 tuổi
(ko chép mạng)

0 bình luận về “Viết 1 bài văn miêu tả một em bé chừng 4- 5 tuổi (ko chép mạng)”

  1. Hôm nay là một ngày đẹp trời đã vậy còn đúng vào chủ nhật nữa, tôi quyết định không ngủ nướng nữa mà sẽ dây chạy thể dục buổi sáng. Xỏ giày và lên đồ sẵn sàng, tôi nhanh chóng di chuyển đến công viên ở gần nhà. Đúng là ngày nghỉ nên ở đây cũng đông hơn mọi ngày. Bỗng đằng sau có cái gì đó va vào chân tôi, ngoảnh lại thì hoá ra đó là một bé gái khoảng 4-5 tuổi đang ngồi phịch xuống đất và đưa tay dụi dụi mắt.

    -”A, con đi sao không để ý vậy, Bảo An xin lỗi chị đi”.

    Bảo An có lẽ là tên của bé. Tôi xua tay và nói không sao với cô.

    -”Xin lỗi chị ạ!”

    Tiếng nói trong trẻo cất lên, tôi cúi xuống nhìn bé và thực sự bị thu hút.

    Bảo An dễ thương vô cùng.

    Cô bé có mái tóc màu nâu tây tự nhiên, các lọn xoăn xoăn nhẹ nhàng xoã đến chấm vai, ôm trọn lấy đôi má bầu bĩnh của bé. Làn da trắng hồng cộng thêm đôi má lúm khiến cho An càng trở nên xinh xắn. Đặc biệt phải kể đến đôi mắt nâu to tròn, mở ra ngơ ngác, ánh lên nụ cười cùng đôi môi đỏ hồng chúm chím. Tôi chào Bảo An và ngồi nghỉ, bé chơi cùng bạn và gia đình tại bãi cỏ ngay gần đó.

    Hôm nay bé mặc chiếc váy đỏ xoè cùng với đôi giày màu trắng, bên trên tóc còn cài nơ sọc caro xinh xắn. Nhìn bé như một cô công chúa nhỏ, một cô búp bê biết đi vậy. Con bé nổi bật nhất trong mấy đứa trẻ đứng cùng vì vẻ xinh xắn nhưng lại là cô bé lùn nhất, vừa chơi vừa toét miệng cười, giơ tay vẫy vẫy; chạy đến 2 má ửng hồng hết cả lên, ngồi phịch xuống lại cười vang hở ra hàm răng sữa trắng muốt. Chắc hôm nay Bảo An được đi chơi nên vui quá đây mà.

    Nhìn bé mà tôi cũng chỉ muốn mình nhỏ lại hoà vào tiếng cười giòn tan trong trẻo ấy. An đưa đôi tay nhỏ con chỉ trỏ rồi xoay người, mái tóc hoe hoe lại rối tung lên, nhìn đến buồn cười.

    Được một lúc lâu sau, Bảo An cũng cùng mọi người ra về, tôi cũng chạy về hướng ngược lại. Ngoảnh lại nhìn đúng lúc Bảo An cũng đang nhìn tôi, tôi nhoẻn miệng, con bé cũng tít mắt lại rồi giơ tay ra vẫy tạm biệt. Không hiểu sao tôi lại có cảm giác nó hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác cùng lứa tuổi, có lẽ do cách ngoan ngoãn nghe lời của An. Dù mới gặp lần đầu nhưng tôi cũng cảm thấy mình rất yêu quý bé An. Thực sự là một cô bé dễ thương.

    Bình luận
  2. Bạn ơi mik phải lên mạng thêm ý của mik vào ,thấy í nào hay ý

    Bài tham khảo

    Bài văn tả em bé mẫu 1.

    Khánh Linh – cô em gái bé bỏng của em vừa tròn 5 tuổi. Ngoài cái tên khai sinh ấy ra, em còn đặt cho bé biệt danh là Kim Min Chu. Nghe rõ hay vì giống tên của một nữ diễn viên điện ảnh Hàn Quốc nổi tiếng, nhưng thực ra là do bé có cái môi trên cong hớt lên và hơi dẩu ra, tươi như cánh hồng mới hé. Mọi người gọi mãi thành quen, còn cô bé lại tỏ ra rất khoái với cái tên ngá ngộ ấy.

    Min Chu xinh lắm! Trông bé giống như một cô búp bê hồng hào, mũm mĩm. Mái tóc tơ nâu óng loăn xoăn dài chấm vai, ôm lấy gương mặt trắng trẻo, bầu bĩnh. Đôi mắt to và đen, lúc nào cũng mở to, ngơ ngác như mắt thỏ non. Mỗi khi bé cười, hai lúm đồng tiền xoáy sâu trên má, trông dễ thương lạ!

    Là con gái nên Min Chu cũng hay nhõng nhẽo nhưng bé không vòi vĩnh những điều vô lí. Khi người lớn giải thích là không được, bé thôi ngay. Ba năm học mẫu giáo, Min Chu thường xuyên đạt được danh hiệu Bé khỏe, bé ngoan. Ảnh bé chụp được phóng lớn treo trong phòng khách. Nếu có ai hỏi đùa: “Chà! Cô bé nào mà xinh thế nhỉ?” là bé toét miệng cười khoe hàm răng sữa trắng muốt rồi trả lời một cách rất hồn nhiên: “Ảnh của cháu đấy! Min Chu đấy ạ!”.

    Mới lên 5 nhưng bé đã thuộc lòng bảng chữ cái và biết ghép vần, biết đọc những câu đơn giản. Đặc biệt là bé có trí nhớ rất tốt. Nhiều lần em học thuộc lòng một đoạn thơ hay một bài thơ ngắn, Min Chu nghe và bắt chước đọc theo. Em thuộc thì Min Chu cũng thuộc. Tài ghê cơ! Bằng cái giọng còn non nớt, ngọng nghịu, bé đọc bài Lượm của nhà thơ Tố Hữu: Chú bé loắt choắt, Cái xắc xinh xinh, Cái chân thoăn thoắt, Cái đầu nghênh nghênh, Ca lô đội lệch, Mồm huýt sáo vang, Như con chim chích, Nhảy trên đường vàng… Rồi bé cười, tiếng cười khanh khách giòn tan vang khắp căn nhà nhỏ.

    Ba mẹ em mua rất nhiều đồ chơi cho Min Chu nhưng bé thích nhất là bộ xếp hình và bộ đồ nhà bếp. Làm gì thì làm nhưng nhất thiết phải có búp bê bên cạnh. Min Chu gọi búp bê là Bo, xưng là chị. Bé có thể nói chuyện với búp bê không biết chán, cứ ân cần, rủ rỉ như chị thương em. Chủ nhật được ở nhà, Min Chu xếp hình các bạn cùng lớp hay chơi chung với bé. Bạn Lan mặc váy xanh, tóc tết thành hai bím có thắt nơ này. Bạn Tú mặc quần soóc, chân đi giày này… Vừa xếp, bé vừa hỏi búp bê đặt ngồi trên chiếc ghế nhỏ gần đấy: “Đẹp không Bo? Chị xếp có đẹp không nào?”. Chơi xong, bé nhặt nhạnh rồi cất đồ chơi vào chỗ cũ và không quên dặn: “Anh Hùng không được nghịch của em đâu đấy!”.

    Cả nhà em ai cũng yêu Min Chu. Những dịp đi chơi ở các điểm giải trí như Đầm Sen, Suối Tiên, công viên nước… Min Chu thích lắm. Cô bé cứ giao hẹn rằng: “Con được nhiều phiếu bé ngoan, ba mẹ lại cho con đi chơi nữa nhé! Cho cả anh Hùng đi theo nữa nhé! Mà anh Hùng cũng phải được phiếu bé ngoan cơ!” Nghe cái giọng ríu rít như chim của cô em gái nhỏ, em thấy rất vui.

    Mimy@

    5 sao,cảm ơn,hay nhất!

    Bình luận

Viết một bình luận